Không thể không nói, nếu như không phải Vũ Tịch cố ý nhắc nhở, Ngô Duẫn Kỳ thậm chí cũng không chú ý tới bên cạnh cô còn có một Ngô Kỳ: “Oh!” Rõ ràng sắc thái vui vẻ trên mặt Ngô Duẫn Kỳ nhất thời đi giảm rất nhiều.
Nhưng anh vẫn tự mình giúp họ mở cửa:
– Vào đi! – Anh không nhìn họ, xoay người đi vào biệt thự.
Đi vào phòng khách, trừ lộng lẫy, xa hoa, hoang phí, Vũ Tịch không biết nên dùng thứ ngôn ngữ gì để hình dung biệt thự này của anh ta. Cách bài trí so với ấn tượng của Vũ Tịch về Ngô Duẫn Kỳ không phù hợp một chút nào. Hơn nữa khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp kia của anh ta, cũng làm cho cô cảm thấy có phần gượng ép.
Thứ Ngô Duẫn Kỳ cho Vũ Tịch là lạnh lẽo, giống như cảm giác lạnh lẽo của biển, có lúc sẽ nóng nảy không yên, phát ra tính khí như sóng thần tràn đầy trời đất, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản, mà an tĩnh lại, chính là thấy anh ta nhìn bạn mỉm cười, bạn sẽ cảm thấy bất động, giống như chết vậy.
Thật là kỳ lạ, cảm giác tương phản lớn như thế, nhưng lại xuất hiện ngay trên một người.
Vũ Tịch liếc mắt nhìn Ngô Kỳ bên cạnh, vừa rồi lúc Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô chằm chằm, cô cảm thấy rõ sau lưng cả người cô ấy không vui, cho nên lúc đi vào biệt thự của Ngô Duẫn Kỳ, cô vẫn luôn đi ở bên cạnh Ngô Kỳ.
Cô ấy chậm, cô cũng chậm lại, cô ấy nhanh, cô lập tức đuổi theo vài bước. Bất kể là thế nào, hôm nay Ngô Kỳ vẫn là nhân vật chính.
Dù cho là thời điểm ngồi xuống trong phòng khách, Vũ Tịch vẫn tìm một vị trí xa Ngô Duẫn Kỳ nhất.
Cô chỉ muốn để anh ta không quá chú ý tới mình, vì hôm nay tới đây cùng với Ngô Kỳ thì cảm ơn là chính, muốn tránh khỏi chuyện chính cũng chỉ có anh ta mới có thể làm.
Trong nhà Ngô Duẫn Kỳ rất yên tĩnh, nhìn thì hình như chỉ một mình anh ta ở nơi này. Vừa mới ngồi xuống, có một cô gái hơn ba mươi tuổi bưng trà đi ra, biểu cảm có hơi lạnh nhạt, có vẻ cũng không phải quá hoan nghênh Vũ Tịch bọn họ đến.
– Anh Duẫn Kỳ, lần trước thật sự cám ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, nếu không em vẫn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. – Ngô Kỳ lấy lòng lại gần Ngô Duẫn Kỳ, muốn tìm cho bọn họ một đề tài chung.
– Em không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ nể tình cha em mới làm như thế. Về sau nếu lại có chuyện, trực tiếp gọi điện thoại cho người nhà.
Vũ Tịch đang nâng ly trà lên uống, nghe thấy lời nói của Ngô Duẫn Kỳ, ánh mắt tức khắc nhìn Ngô Kỳ, quả nhiên, khuôn mặt cô ấy lúng túng. Ngô Kỳ và cô khác nhau, cô ấy hoàn toàn là thiếu nữ mười bảy tuổi ngây thơ, hơn nữa không hiểu biết nhiều đối với Ngô Duẫn Kỳ.
Ở trong mắt của cô ấy, Ngô Duẫn Kỳ chính là một mỹ nam có tiền, có thể theo đuổi, có thể thổ lộ. Cô ấy có thể giả bộ đáng yêu, có thể ăn vạ để đòi hỏi sự chú ý hoặc sự yêu thích của anh ta.
Nhưng sai lầm rồi, anh ta hoàn toàn không phải người như vậy, thậm chí có thể nói, anh ta đối với kiểu phụ nữ như vậy dường như không có bất kỳ hứng thú nào.
Khi nghĩ tới những điều này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy bất ngờ, cô thật sự hiểu Ngô Duẫn như vậy Kỳ sao?
Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là suy đoán, cảm giác của cô.
– Không sai, người ta có chuyện riêng của người ta, bình thường rất bận bịu. Sau này nếu có việc thì trực tiếp gọi điện thoại cho tớ, bất kể cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì, tớ sẽ chạy tới đầu tiên, dù sao tớ cũng nhàn rỗi!
Giọng nói đơn giản thẳng thắng, lại làm cho Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhăn đầu lông mày, lời của cô rất rõ ràng là đang châm chọc anh.
Vũ Tịch nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ nhàn nhạt cười:
– Vừa rồi hình như anh muốn đi ra ngoài, có phải có chuyện hay không? Nếu có chuyện, chúng tôi đi trước đây. Thời giờ của anh rất quý báu!