Nói chính xác là đối với đối phương không có cảm giác, có lẽ không thể nào cho đối phương bất kỳ lời hứa hẹn nào cả, coi như là lạnh lùng cự tuyệt, bóp chết hi vọng từ trong nôi, cũng so với việc giả vờ mập mờ đến cuối cùng không mang đến được gì cho đối phương còn tốt hơn.
Ít nhất, người trước bị thương chỉ một thời gian rất nhanh sẽ khôi phục, mà người sau nhất định sẽ thương tổn đến tận xương.
Trần Vũ Tịch không nói gì, lúc này cô thừa nhận, Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp cự tuyệt, nếu so với cái cô nói làm bộ xem ra đối với Ngô Kỳ lại càng tốt.
Ngô Duẫn Kỳ rất biết rõ Ngô Kỳ có ấn tượng tốt với anh, cho nên anh mới cố ý lạnh lùng, Trần Vũ Tịch càng nghĩ càng cảm thấy là mình quá ngây thơ, xoay mặt tránh đi ánh mắt của Ngô Duẫn Kỳ, lúc này khóe miệng anh hiện lên ý cười nhạt, giống như đang cười nhạo cô làm cho cô không ngốc đầu lên được khi ở trước mặt anh.
Loại cảm giác này rất khác so với lúc ở chung một chỗ với Ngạo Dạ Phong, nếu như đối phương là Ngạo Dạ Phong, dù cô phạm sai lầm, thậm chí là cô tình gây sự, cô sẽ chặn đầu anh ta mắng một trận, không thì hai người so chiêu.
Nhưng ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, cô lại cảm giác mình là một người vô cùng yếu đuối.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, Ngô Duẫn Kỳ đưa Trần Vũ Tịch về nhà họ Ngạo sau đó lái xe rời đi.
Một thời gian dài, Trần Vũ Tịch không có chủ động tiếp cận Ngô Duẫn Kỳ, ngược lại thấy Ngô Kỳ mỗi ngày đều đắm chìm trong ảo tưởng đối với Ngô Duẫn Kỳ, có lúc Trần Vũ Tịch muốn chen miệng nói cho cô biết sự thật.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy trong ánh mắt Ngô Kỳ mang theo mong đợi trầm mê, Vũ Tịch cũng không biết nên nói cái gì.
Giống như Ngô Kỳ đang mơ ước cho bản thân mình, mà cuối cùng chính mình lại bóp nát mơ ước này nên cảm thấy rất đau đớn khi đối mặt với Ngô Kỳ.
Mỗi khi đến lúc này, trong lòng Trần Vũ Tịch sẽ mắng Ngô Duẫn Kỳ mấy trăm lần mới có thể thoải mái một chút.
Gần đây, Trần Vũ Tịch còn phát hiện Ngạo Dạ Phong trở nên rất bận rộn, anh rất ít khi ở nhà, mà nếu có thì trời tối khuya mới về nhà.
Trước kia cũng chuyện như vậy, chỉ là mỗi lần lúc anh ta về, không phải trên cổ thì chính là trên áo luôn có dấu môi son của phụ nữ, mà bây giờ thì không có, trên người anh ta thường sẽ mang theo mùi rượu và mùi thuốc lá.
Mặc dù Ngạo Dạ Phong hút thuốc lá, nhưng cũng không đến nỗi nghiện thuốc, anh ta là một rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình, cho nên trên người anh ta luôn tản ra mùi nước hoa, mà gần đây này mùi nước hoa nhàn nhạt lại bị mùi rượu mùi thuốc lá trên người anh ta bao trùm lên.
Rất nhiều lần Trần Vũ Tịch muốn hỏi anh có phải gần đây đang bận rộn gì việc gì không, nhưng vẫn không mở miệng được.
Gần đây, Trần Vũ Tịch cũng trở nên rất trầm mặc, một bên thì từ chỗ Ngô Kỳ hiểu một chút về Ngô Duẫn Kỳ, còn những lúc khác thì sẽ trốn trong phòng nhìn laptop ngẩn người.
Có lúc, cô còn đứng lặng người trong phòng, trên tay cầm dụng cụ theo dõi, tự mình ngắm và suy nghĩ gì đó.
Trần Vũ Tịch rất ít chủ động gọi điện cho Ngô Kỳ, chỉ là từ lần trước sau khi đến nhà đi Ngô Duẫn Kỳ, lúc không có chuyện gì làm cô sẽ gọi điện thoại tìm cô ấy.
“Ngô Kỳ, đang ở nhà làm gì đó? Ra ngoài chơi không?”
“Hì hì, không được! Trong nhà có việc, để bữa khác tớ đi cùng cậu nhé!”
Đặt điện thoại xuống, khóe miệng Trần Vũ Tịch lộ ra một chút ý cười, cô biết Ngô Duẫn Kỳ đang ở nhà họ Ngô.
Ngay sau đó vớ lấy năm ngàn vạn bên cạnh, thay quần áo chỉnh tề và chuẩn bị một chút đồ sau đó đi ra ngoài.
Đứng trước biệt thự của Ngô Duẫn Kỳ, Trần Vũ Tịch nhìn vào bên trong thật lâu, cô nhấn chuông ba lần nhưng cũng không thấy có ai ra mở cửa.
Chẳng lẽ trong nhà không có ai? Lúc cô chuẩn bị rời đi thì cô gái giúp việc kia đi ra từ bên trong.