Sophie khẽ cúi đầu, mấp máy môi, mặc dù cô không muốn tổn thương Ngô Duẫn Kỳ, nhưng vẫn nói ra khỏi miệng: “Tôi cảm giác, rất không có khả năng! Các người là kẻ địch, không thể nào ở cùng nhau.”
Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt một tiếng, không thấy được vẻ mặt của anh nhưng lại có thể từ trong tiếng cười của anh nghe ra đang đau lòng.
“Cô ấy cũng từng nói như vậy qua! Nhưng mà tôi lại không tin, tôi muốn làm cô ấy yêu tôi, trong vòng ba tháng ở nơi này. Tôi đang đánh cuộc tất cả!”
“Duẫn Kỳ, anh đừng như vậy, có một số thứ ép buộc không phải là cách tốt!”
“Nếu như mà tôi nói, không có cô ấy, cho dù có được tất cả đều không có ý nghĩa, cô sẽ nghĩ sao?”
Sophie nhất thời trầm mặc xuống, cô không biết Ngô Duẫn Kỳ yêu cô ta yêu sâu đậm như vậy, tay của cô khẽ nắm lại, cô có thể dễ dàng tha thứ Ngô Duẫn Kỳ yêu người khác, đối với người khác tốt, nhưng cô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương anh.
Sophie nhất thời đứng dậy: “Có một số việc mình cần phải đối mặt, nếu như đây là quyết định của anh, tôi cũng không có biện pháp.”
Nói xong Sophie xoay người rời đi, nếu như có chút vấn đề anh hỏi không được, em sẽ giúp anh tìm được đáp án.
. . . . . . . .
Buổi sáng sớm ngày thứ hai sau khi Nam Cung Thiến rời khỏi Ngô Duẫn Kỳ. Ngạo Dạ Phong đi tới phòng của cô, mang theo nụ cười như ánh mặt trời, sợi tóc êm ái dưới sự soi sáng của ánh mặt trời có vẻ cực kỳ lóng lánh, cô đứng ở cửa sổ nhìn anh khẽ mỉm cười.
“Tối ngày hôm qua ngủ có ngon không?” Ngạo Dạ Phong đi tới trước mặt cô, đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, giống như trước đây rất ngắn nhưng rất mềm mại, dường như anh rất thích vừa gặp liền muốn làm rối mái tóc cô.
Bây giờ Nam Cung Thiến mặc giống như trước đây đơn giản, bộ đồ dạ hội tối ngày hôm qua đã được cô xếp gọn lại cho vào trong túi, đang ở bên giường, cô muốn tự mình trả lại cho Ngô Duẫn Kỳ.
“Cũng được! Hôm nay em muốn về, đúng rồi, anh ở lại đây bao lâu?” Nam Cung Thiến thản nhiên nói.
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày: “Em phải trở về sao? Trở về nơi nào? Chỗ Ngô Duẫn Kỳ sao? Em có phải điên rồi hay không?”
Nam Cung Thiến đã sớm biết Ngạo Dạ Phong sẽ có vẻ mặt như vậy, khẽ cười nói: “Không sao, bây giờ anh ta đã không còn là xã hội đen rồi, anh ta là một chủ tịch tập đoàn, còn là viện trưởng của một cô nhi viện, ha ha, anh ta làm rất nhiều chuyện, ngược lại anh, tốt nhất là chớ xuất hiện ở trước mặt anh ta, dường như anh ta vẫn còn rất hận anh.”
Nam Cung Thiến cười, xoay người đi cầm cái túi chứa bộ đồ dạ hội lại bị Ngạo Dạ Phong bắt được: “Bất kể bây giờ anh ta làm gì, anh sẽ không để cho em trở lại bên cạnh anh ta. Trừ phi em nói cho anh biết, em yêu anh ta!”
Nam Cung Thiến kỳ quái quay đầu lại nhìn anh: “Tại sao phải như vậy? Em có yêu anh ta rất quan trọng hay sao?”
“Dĩ nhiên quan trọng!” Ngạo Dạ Phong điều cao âm điệu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nam Cung Thiến: “Lúc đầu anh thả em đi, chính là muốn cho bản thân em tự do lựa chọn, anh biết rõ em có cảm giác với Ngô Duẫn Kỳ, cho nên anh không muốn ép buộc anh, nếu như em không yêu anh, anh sẽ không ép buộc em ở lại bên cạnh anh, nhưng Ngô Duẫn Kỳ lại làm như vậy, trừ phi là em tự nguyện, nếu không ——”
Ngạo Dạ Phong dừng lại, trong lòng thậm chí có một chút ghen tức, anh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Có lẽ anh nên học một ít bộ dáng của anh ta, đoạt lấy người trong lòng mình giam cầm lại bên mình, hơn nữa anh có năng lực này! Anh ta là tổng giám đốc, anh cũng vậy!”
Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra, từ trong tay của anh rút tay về, mắt trợn tròn nhìn Ngạo Dạ Phong: “Anh đừng cho rằng em nói giỡn, một Ngô Duẫn Kỳ em đã đủ loạn rồi, nếu anh còn như vậy, em sẽ điên mất.”