Trần Vũ Tịch nhận lấy điện thoại di động, xoay người đi lên lầu:
– Cháu gọi điện lát nữa sẽ trả lại cho thím. – Cô cảm thấy cả người mệt mỏi. Mặc dù chỉ ở cùng Ngô Duẫn Kỳ mấy giờ, nhưng cảm giác giống như vừa đánh xong một cuộc chiến dịch, mệt không muốn cử động.
Đang lúc Trần Vũ Tịch đi lên lầu hai, khi bấm số điện thoại của Ngạo Dạ Phong, tiếng chuông điện thoại của Ngạo Dạ Phong truyền ra từ phòng anh ta.
Trần Vũ Tịch dừng lại, nhìn sang cửa phòng Ngạo Dạ Phong. Anh đang ở trong nhà, không ra ngoài tìm cô?
Ngay sau đó trong điện thoại liền nghe được giọng yểu điệu của Dụ Khả Hân:
– Phong. . . . . . Là ai vậy! Sao lại gọi tới vào lúc này.
– Alô? Thím Lưu có chuyện gì vậy? Ngạo Dạ Phong nhíu mày một cái, vừa rồi lúc Dụ Khả Hân đến đây thím Lưu thẩm có thấy, hơn nữa còn nhìn Dụ Khả Hân kéo tay Ngạo Dạ Phong vào phòng anh, có lẽ không muốn tới quấy rầy anh nên mới gọi điện thoại. Ngạo Dạ Phong nghĩ vậy.
– Phong. . . . . . người ta gấp gáp không thể chờ nữa, mau tới đây. – Là tiếng của Dụ Khả Hân, hơn nữa còn nghe thấy tiếng thở dốc không kịp đợi của cô ta, kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được hai người bọn họ làm cái gì trong phòng.
– Là thím Lưu, không biết có chuyện gì. – Ngạo Dạ Phong nhíu mày, không đợi anh cúp điện thoại Dụ Khả Hân liền đưa tay ôm lấy anh, hai vú ngạo nghễ dán thật chặt trên người của anh:
– Phong, trên người người ta nóng quá, thật là muốn! – Dụ Khả Hân làm rớt điện thoại trong tay Ngạo Dạ Phong.
Trần Vũ Tịch sững sờ đứng bên ngoài, nghe âm thanh triền miên của hai người trong điện thoại. Ngay sau đó cười lạnh một tiếng, thì ra lúc cô gặp nguy hiểm nhất, anh ta lại đang ở trong nhà làm chuyện như vậy.
Trần Vũ Tịch cúp điện thoại xoay người đi tới phòng ngủ.
Lẳng lặng nằm trên giường, trong đầu thật sự chưa từng nghĩ đến, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới người khó hiểu như thế sẽ đi vào cuộc sống của mình. Có điều bây giờ cô rất chắc chắn, người như vậy cô không chọc nổi, bọn họ hoàn toàn ở trong hai thế giới.
Coi như là cùng ở dưới một mái nhà, tư tưởng hai bên và tình cảm cũng tuyệt đối không sẽ có liên quan.
Có lẽ thật sự hiểu rõ được điểm này, lúc này Trần Vũ Tịch trong nháy mắt hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Ngạo Dạ Phong trong đó. Cái gì là vợ chưa cưới, cũng chỉ là yêu cầu của nhiệm vụ thôi!
Trong phòng Ngạo Dạ Phong
Anh đè cô dưới cơ thể, nhìn cơ thể cô nóng ran lên, anh thật sự có kích động muốn trực tiếp nhào tới, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tia lý trí.
– Cô nói cô biết người đàn ông bắt Vũ Tịch đi kia, rốt cuộc hắn ta là ai? Tại sao muốn bắt Vũ Tịch? Bây giờ hắn đang ở đâu?
Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười, sắc đỏ trên mặt không giảm:
– Phong ~ anh tức thì hỏi em nhiều vấn đề vậy, em nên trước trả lời cái nào trước đây? Đồng ý với em, cùng em lần này, em sẽ nói cho anh biết bây giờ Vũ Tịch đang ở đâu.
Hai tay Dụ Khả Hân khoác lên trên cổ Ngạo Dạ Phong, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh:
– Anh lo lắng tên tiểu nha đầu kia đến vậy sao? Dụ Khả Hân khẽ nhíu mày.
Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng:
– Muốn làm thì có thể, có điều nếu Vũ Tịch có chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô. – Nói xong anh cúi đầu hôn lên cô.
Sau khi làm xong chuyện, Ngạo Dạ Phong nghe Lưu thẩm nói chuyện Vũ Tịch đã về, hơn nữa cũng biết cú điện thoại kia là Vũ Tịch gọi tới. Nghe Lưu thẩm nói, hình như Vũ Tịch không có chuyện gì. Anh đến phòng thăm cô, cửa phòng không khóa, chỉ thấy một mình cô nằm ngủ say trên giường, nên không đánh thức cô.