Chuyện xưa, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè một năm kia.
Bên bờ sông là một dải cỏ xanh mướt, mấy con bướm bay múa bên khóm hoa. Một đôi thanh niên nam nữ đi chơi cùng nhau. Cô gái có vẻ hoạt bát của tuổi trẻ, chàng trai không sống động quá, anh chỉ nhìn cô gái kia vui vẻ chạy nhảy trước mặt mình.
“Diệu Tư, nhanh tới đây.” Cô gái vẫy vẫy cánh tay ở trước mặt, như là đang mời gọi chàng trai.
Đợi khi chàng trai đi tới bên cạnh cô thì cô gái hơi khó hiểu mà nhìn anh: “Diệu Tư, sao anh lại không vui rồi, có tâm sự gì sao?”
Chàng trai mỉm cười lắc đầu một cái, nói: “Nhã Ca, không có gì đâu, có lẽ là do hôm qua không nghỉ ngơi tốt.”
“Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi, ba em đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc sinh nhật cho em, anh nhớ kỹ là phải tới đấy nhé.” Niệm Tư nhìn Diệu Tư cười.
Anh gật đầu một cái, “Ừ, anh nhất định sẽ tới.”
Nhà họ Thẩm.
Trong nháy mắt, sinh nhật của Nhã Ca đã tới. Diệu Tư mang theo quà tặng tới đúng như đã hứa.
“Nhã Ca, đây là quà sinh nhật anh tặng em, em xem có thích không.” Diệu Tư nói xong đưa ra một cái hộp trông rất đẹp, hơn thế nữa còn thắt một cái nơ con bướm bên trên, thân sĩ tặng cho Nhã Ca ăn mặc như công chúa đang đứng bên cạnh.
Nhã Ca nhận lấy quà tặng của Diệu Tư mà mừng rỡ không thôi. “Cảm ơn, em sẽ mở ngay bây giờ.” Cô nhìn Diệu Tư, trong đôi mắt là tình yêu tràn trề say đắm dành cho Diệu Tư.
Khi Nhã Ca không kịp chờ mà mở cái hộp ra, một cái hộp nhạc màu hồng hiện ra trước mắt.
“Thích không, đây là chiếc hộp âm nhạc anh tặng cho em.” Diệu Tư mỉm cười nhìn Nhã Ca đang vui như một đứa trẻ.
Nhã Ca nhìn Diệu Tư, trên gò má lập tức hiện ra hai khoảng đỏ hồng, “Thích chứ, anh tặng thứ gì em cũng đều thích hết.”
“Nhã Ca!” Lúc này ba cô đi tới.
“Ba!” Nhã Ca vui sướng khoác tay ba Thẩm, “Con giới thiệu với ba nhé, đây là bạn học cùng với con ở Paris, Diệu Tư!”
“Bác Thẩm, chào bác ạ.” Diệu Tư lễ phép vươn tay.
Ba Thẩm liếc nhìn Diệu Tư một cái, ngoảnh mặt làm ngơ với cánh tay đang vươn ở ngoài không trung của Diệu Tư, coi thường việc bắt tay với anh, đảo mắt nhìn Nhã Ca đang là chìm trong hạnh phúc, nói: “Dịp sinh nhật, con cũng nên đi chào hỏi các khách khứa khác đi chứ.”
Nhã Ca đáp một tiếng rồi nói với Diệu Tư: “Diệu Tư, em đi chào hỏi khách khứa một chút, anh cứ ngồi đây một lát, em sẽ quay lại.”
Diệu Tư mỉm cười gật đầu với Nhã Ca.
Sau khi Nhã Ca đi rồi, Diệu Tư cảm thấy trong đại sảnh ồn ào náo động quá thể, anh muốn tìm một chỗ khác tĩnh lặng hơn.
Vì vậy mới đi ra khỏi chỗ huyên náo đông người kia, đại sảnh trang hoàng tráng lệ, một con đường nhỏ quanh co lát sỏi, dẫn tới một căn phòng vắng vẻ phía sau vườn hoa.
Diệu Tư nhất thời mừng rỡ, nhìn khắp chung quanh chẳng thấy ai, vừa khéo để anh có thể buông lỏng tâm tình. Đi vào vườn hoa, thưởng thức các loại hoa cỏ cây cối được trồng trong khu vườn.
Lúc này anh thấy cách đó không xa có một cô gái, đang nằm bên cạnh bụi hoa tường vi màu đỏ.
Diệu Tư vội vàng đi tới, ngổi xổm người xuống đỡ cô dậy cho cô tựa vào đùi mình. Chỉ thấy cô hôn mê bất tỉnh. Anh nhìn thấy chỗ khóe miệng cô có vết máu còn chưa lau hết, trên tay có mấy vết ứ máu còn sót lại, trên bắp chân và cổ chân lộ ra không ít vết thương cũ.
Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn với cô bé này như vậy, trong lúc nhất thời không tìm được đáp án.
“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn tốt chứ?” Diệu Tư nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai cô.
Khi Diệu Tư không ngừng lắc lắc, rốt cuộc cô gái cũng tỉnh lại, cô ấy mở mắt ra, một đôi mắt đầy ai oán, nhìn Diệu Tư trước mặt.
Giây phút ấy, Diệu Tư dường như đã bị một thứ gì đó làm cho xúc động.
Nếu như bình thường người ta ca ngợi Tây Thi là do vẻ đẹp của nàng, thì ở cô gái này, cái đẹp nằm ở sự buồn bã, u u làm người ta yêu thương. Làm cho Diệu Tư đột nhiên sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ cô, không để cho cô bị ức hiếp nữa.
Diệu Tư thấy cô đã tỉnh lại, mỉm cười nhìn cô, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại ngã trong vườn hoa?”
Cô gái dùng sức chống người ngồi dậy, khủng hoảng nhìn Diệu Tư gật đầu một cái: “Đa tạ tiên sinh, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, xin được cáo từ.”
“Tiểu thư …”
Không đợi Diệu Tư nói chuyện, cô đã nhanh chân bước ra khỏi vườn hoa.
Diệu Tư nhìn bóng lưng cô gái rời đi, tại sao cô ấy lại vô cớ té xỉu bên hoa tường vi? Tại sao trên người cô ấy lại có nhiều vết ứ đọng và vết thương như vậy? Rốt cuộc là ai có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với cô như vậy?
Diệu Tư vốn cũng có chút nhã hứng nhưng đã bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho biến mất hầu như không còn gì. Anh cau chặt chân mày, trong đầu toàn là hình ảnh của cô gái làm cho người ta thấy trìu mến vừa rồi.
“Diệu Tư, em ở trong đại sảnh tìm anh đã lâu lắm, thì ra là anh ở đây à.” Người nói chuyện chính là Nhã Ca. Khi Diệu Tư đang một mình bước đi trên hành lang dẫn vào đại sảnh thì gặp Nhã Ca.
“Anh muốn ra ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút, đi dạo một chút.” Không biết tại sao Diệu Tư lại không kể với Nhã Ca về việc anh vừa mới trải qua. Nhưng anh thật sự muốn biết tên của vị kia.
“Nhanh đi thôi, lập tức tới lúc cắt bánh sinh nhật rồi.” Nhã Ca bắt lấy một cánh tay Diệu Tư mà lôi anh đi.
Trong suốt buổi sinh nhật, các tân khách rối rít bưng ly rượu trên tay bước tới bên cạnh ngôi sao Nhã Ca.
“Cảm ơn mọi người đã quang lâm, cảm ơn mọi người đã cùng tôi vượt qua buổi tối tuyệt vời này.” Nhã Ca có chút kích động.
Lúc này đèn trong phòng khách bị tắt đi, đang lúc mọi người đang nhìn quanh quẩn, ánh nến bé xíu đã tỏa sáng khắp ngõ ngách, tiến thẳng vào chỗ cái bánh kem lớn.
“Nhã Ca, hôm nay là sinh nhật con, hãy mau thổi nến và ước nguyện đi con.” Ba Thẩm ở bên cạnh Nhã Ca nói.
Nhã Ca mỉm cười, nhìn thoáng qua Diệu Tư đang đứng bên mình, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, một lát sau cô mở mắt, thổi tắt nến trên cái bánh ngọt.
Toàn trường lập tức vang lên một chặp tiếng vỗ tay.
“Nhã Ca, con có ước nguyện gì nào?” Ba Thẩm mỉm cười khoác một tay lên vai cô.