Tường Vi nhanh chóng về phòng thay quần áo, đeo cặp lên rồi quay về phòng khách.
“Tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Tường Vi nói với Hắc Diêm Tước.
“Ừ” Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi đánh giá một hồi, cô mặc bộ đồng phục học sinh và để mái tóc che hết cả khuôn mặt như Tường Vi lúc trước. Hắn đứng lên nói: “Tặng tôi một tấm áp phích của cô đi.” Hắn chưa đợi cô đồng ý đã đưa tay giật tấm áp phích xuống.
Sau đó, Tường Vi đã ngồi vào chiếc xe thể thao của Hắc Diêm Tước,
Lúc xe vừa chạy ra khỏi biệt thự không lâu, xe của Tả Đằng Triết Dã cũng từ bên ngoài vào. Vào khoảnh khắc hai xe lướt qua nha, Tả Đằng Triết Dã và Hắc Diêm Tước cùng mắt đối mắt với nhau, Tả Đằng Triết Dã còn thấy cô gái mặc đồng phục học sinh, mái tóc rủ xuống che hết cả khuôn mặt đang ngồi kế bên Hắc Diêm Tước. Nhưng hắn không nghĩ nhiều…
Tả Đằng Triết Dã vừa lái xe vừa thắc mắc tại sao Hắc Diêm Tước lại xuất hiện ở chỗ này, và cô gái ngồi trong xe hắn là ai? Khi hắn đến biệt thự nơi Tường Vị đang ở mới biết không ai ở nhà, chỉ có Điềm Tâm và nhóc đáng thương ở bên trong thi nhau sủa ‘gâu gâu’. Hắn không khỏi tò mò muốn biết cô sáng sớm đã đi đâu. Nhưng anh chợt nhớ, cô không hề ký hợp đồng với Ny Thường, nên cô muốn đi đâu đều không cần thiết phải báo cáo với công ty. Vì thế hắn bất đắc dĩ đành quay người trở về xe và lái về công ty.
Trên đường đưa Tường Vi đi học, Hắc Diêm Tước mở vài bản nhạc nhẹ nhàng.
“Cô len lén rời khỏi nhà họ Hắc, chưa được sự đồng ý của tôi đã dọn ra ngoài ở, chắc là cảm thấy tuyệt vời lắm phải không, ít ra tôi thấy cuộc sống của cô bây giờ cũng khá tốt.” Hắc Diêm Tước vừa lái xe vừa nói.
‘Chẳng lẽ hắn đổi ý rồi, giờ hắn muốn bắt cô trở về sao?’ Tường Vi nghĩ thầm, cô không dám lên tiếng.
Hắc Diêm Tước đưa mắt nhìn Tường Vi, tiếp tục lạnh lùng nói: “Sao? Sợ tôi bắt cô về à?”
Hắn cố ý ngập ngừng một chút, rồi nâng khóe môi khẽ cười bí hiểm, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chằm Tường Vi, nói: “Hay là cô thử đoán xem, tôi có thể hay không sẽ bắt cô trở về?”
Vài câu nói đơn giản của hắn khiến cho Tường Vi cảm thấy hoảng loạn. Cô có thể sẽ phải trả giá bởi chuyện lần này hay không đây? Nếu có thì sẽ là cái gì? Hắc Diêm Tước không hề cho cô biết tí thông tin gì cả!
Đây thật khiến người ta bất an mà!
Khi gần sắp đến trường, cô sợ chiếc xe cao cấp của hắn sẽ khiến người ta chú ý, nên nhất mực đòi xuống xe.
Lần này Hắc Diêm Tước không hề làm khó cô, hắn dừng lại để cô xuống xe.
Hắn lấy một cái hộp nhỏ ra, nhìn bóng lưng rời đi của Tường Vi, rồi cười lạnh, sau đó lái xe đi….
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Hắc Diêm Tước vào phòng làm việc của mình, ấn nút gọi trên bàn làm việc: “Tới văn phòng của tôi một chút, có việc cần giao cho anh.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”
Một lát sau, có một người đàn ông mở cửa bước vào.
“Đi làm một cái y chang như vậy cho tôi.” Hắc diêm đưa cái hộp lúc nãy cho hắn.
“Vâng, thưa tổng giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay.” Người đàn ông nhận lấy cái hộp nhỏ rồi rời khỏi.
Tiếp đó, Hắc Diêm vẽ một bản vẽ bằng máy vi tính rồi in ra. Hắc lại kêu một thuộc hạ khác vào rồi ra lệnh: “Lát nữa đi đến địa chỉ trên bản vẽ này, phải làm trong im lặng, không để người khác phát hiện đấy!”
“Vâng, thưa sếp!” Rồi người đàn ông này cũng lui ra.
Lúc này, Hắc Diêm Tước lộ ra một nụ cười lạnh.
Sau khi hắn họp xong, quay trở về phòng làm việc thì hai thuộc ban sáng cũng đã xong nhiệm vụ trở về.
“Thưa sếp, việc ngài dặn dò tôi đã làm xong!” Người thuộc hạ đưa chiếc hộp và bản vẽ cho Hắc Diêm Tước.
Hắn nhận lấy chiếc hộp và bản vẽ, rồi thực hiện vài thao tác trên máy tính, màn hình máy tính lập tức xuất hiện vài hình ảnh.
Hắc Diêm Tước hài lòng gật đầu nói: “Ừ, làm rất tốt.”
Sau khi xuống xe Hắc Diêm Tước, cả người Tường Vi lộ vẻ hoảng hốt, cô không biết về sau Hắc Diêm Tước sẽ làm ra chuyện gì với cô. Lúc học, cô lấy nhằm sách, lúc trả lời câu hỏi, cô lại nói lung tung loạn xạ cả lên, đến nỗi giáo viên cũng chẳng biết cô đang nói gì. Cả ngày hôm nay, cô cứ cảm thấy không yên lòng.
Buổi tối, khi vừa về tới nhà, Điềm Tâm và nhóc đáng thương liền chạy tới phe phẩy đuôi chào đón cô.
“Hai em vẫn chưa ăn cơm đúng không?” Cô vừa nói vừa đem thức ăn cho chó để vào bát cho chúng nó.
Hai nhóc một lớn một nhỏ này liền ăn ngấu nghiến.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
“Xin chào!” Tường Vi bắt máy.
“Mạn Vi cô ở nhà à? Ha ha, tôi là Triết Dã. Sáng nay tôi có đến kiếm cô, nhưng cô không ở nhà.”
“Ừm, thật có lỗi, sáng nay tôi đi học mất rồi.” Tường Vi trả lời.
“À, thì ra là vậy.” Tả Đằng Triết Dã cũng yên tâm, rồi anh lại hỏi tiếp: “Bình thường cô đến trường bằng cách gì?”
“Tôi thường ngồi xe buýt hoặc đón taxi.” Tường Vi nói.
“Vậy sau này để tôi đưa cô đi học đi.” Triết Dã nói.
Tường Vi vừa nghe vậy liền từ chối: “Không cần làm phiền anh đâu!”
Tường Vi sợ để Tả Đằng Triết Dã đưa cô đi học sẽ gặp phải tiên sinh thì làm thế nào! Cô không muốn sự việc càng thêm phức tạp.
“Được thôi. Cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!” Tả Đằng Triết Dã cúp máy.
Tường đặt điện thoại xuống, cô không khỏi thở dài, bổng cảm thấy cuôc sống mới không hề đơn giản như cô nghĩ, đặt biệt sau khi tiên sinh tìm tới đây, mọi thứ như trở nên lộn xộn cả lên…