Tường Vi làm như mơ thấy một giấc mơ thật dài, thật dài!
Trong mơ, có hình ảnh của mẹ mẹ, mẹ kéo cánh tay nhỏ của cô, dạy cô cách tết tóc.
“Tường Vi, tiểu Tường Vi, mẹ dạy con cách tết đuôi sam.” Còn cô luôn nhìn vào trong gương, nhìn mẹ xinh đẹp dịu dàng chải đầu cho cô. Hai gương mặt một lớn một nhỏ ở trong gương, ở cùng một chỗ hạnh phúc cỡ nào.
Thê mà, cha đột nhiên xông vào, phả ra mùi rượu nồng nặc, dọa đến hai mẹ con cô, mẹ ôm lấy cô, trong miệng thấp giọng mà cầu khẩn: “Đừng đánh bạc nữa, cầu xin anh đừng đi đánh bạc nữa! Nếu không sớm muộn gì cũng đem Thẩm gia thua cược hết aaa…!”
“Chát!”
Một cái tát nóng rực đánh xuống gương mặt mẹ, Tường Vi kinh sợ khóc to lên: “Ba….Ba…. đừng đánh mẹ….”
“Câm mồm!” Ba cả người nồng nặc mùi rượu, đưa tay một cái tóm chặt lấy Tường Vi trẻ con yếu ớt, bàn tay bén nhọn đầu tiên chính là cho cô một cái tát một thanh níu lên nhỏ yếu Tường Vi, dao găm tay nhắm đầu vào chính là một cái tát! Hung hăng cạo hướng còn tấm bé nàng!
“Chát!”
“A!Tường Vi!” Mẹ gần như là thét chói tai.
Cô bị ba đánh bay trên tường, mẹ vì đỡ cho cô những đòn roi khác, nên cũng bị đánh thảm hại, dây buộc tóc đứt ra, mái tóc dài xòa xuống che khuất đi gương mặt cô, cô vô lực thấp giọng kêu thảm.
“Câm mồm cho tao! Đừng gọi tao là ba! Nhìn thấy gương mặt này, đôi mắt này, tao chỉ muốn hung hăng xé nát! Mày không xứng đáng làm con của Thẩm gia! Mày vĩnh viễn không xứng!” Ba giống như là phát điên mà xông về phía cô, liên tiếp đấm đá lên thân thể còn trẻ con của cô!
“Không…..Tường Vi! Không”
Tiếng la khóc của mẹ còn quanh quẩn quanh tai cô, nhưng vẫn không ngăn được cơn tức giận cảu ba, ngược lại bởi vì cô, cũng bị cha liên tiếp đánh đấm.
“Vi Vi, Vi Vi… Mẹ có lổi với con con, mẹ thực có lổi với con…”
Đánh đập qua đi, mẹ vết thương chồng chất luôn ôm chặt cô khóc, chính là tiếng khóc thảm kia.
Cơn đánh đập này dường như là phải chịu trong rất nhiều rất nhiều năm, đã khiến cô chết lặng, nước mắt chưa từng ngừng chảy, từ đó cô đã học được cách nghe lời thuận theo.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
“Tiểu thư Tường Vi? Tiểu thư Tường Vi…?”
Tiếng khóc của mẹ dần dần xa đi, thay vào đó lại là một tiếng nói trầm từ.
Ngủ một giấc mơ thật dài, đau đớn trong mơ đấy sao mà chân thật, Tường Vi dần dần tỉnh lại, con ngươi đen láy mở ra, có chút chua xót, cũng có đám sương mờ mờ(ở đây là nc mắt đấy), một lúc lâu sau, cô mới nhận thức ra, đập vào tầm mắt cô là một gương mặt có chút nét già nua.
Nàng khẽ cười, yếu sức mà gọi một tiếng: “Bác Ân.”
Bác Ân nhìn thấy cô tình lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hòa nhã mà gật đầu, lấy ra một tờ khăn giấy, vừa lau khóe mắt cô, vừa nói: “Chắc là mơ thấy ác mộng phải không? Cháu một mực khóc, lại không chịu tỉnh lại, nước mắt cũng có thể ướt cả cái gối đấy.”
“Xì…” Khẽ cười một tiếng, Tường Vi vì câu nói của bác Ân mà cảm thấy ngượng ngùng, “Thật xin lỗi, bác Ân…. cháu không biết lại thành như vậy.”
Cô nghĩ rằng cô chỉ gặp ác mộng mà thôi, không nghĩ đến cô lại ở trong mộng mà khóc.
Nhưng mà, nụ cười này lại đông cứng trên mặt, trong đầu cô nhớ lại ký ức sau cùng, chính là toàn thân trần truồng trước mặt tiên sinh, cơ hồ xấu hổ đến chết, cơ thể đau đớn cũng rõ ràng như vậy, cuối cùng là bụng quặn đau, sau đó cô không nhớ gì hết, lúc tỉnh lại, đã được đưa về căn nhà gỗ rồi.
“Ha ha, nhớ lại rồi?” Bác Ân ôn hòa mà mỉm cười, cũng không đành lòng mà thở dài một tiếng, “Cái đứa bé này, vì sao mỗi gặp tiên sinh, cháu đều vết thương chồng chất như vậy?”
“A…” Tường Vi nhất thời cứng họng, cảm giác xấu hổ cùng bất đắc dĩ trào lên trong lòng, nếu như cô biết, có lẽ đã không thảm hại như vậy.
“Nhưng mà, cuối cùng tiên sinh cũng đã xử lý cho cháu, nói là cháu đến kỳ kinh nguyệt.” Bác Ân giải thích, ở Hắc gia nhiều năm như vậy, đứa bé này làm ông quí mến nhất!
“Kinh nguyệt?” Tường Vi có chút ngỡ ngàng, tay ở trong chăn không khỏi sờ lên bụng, có chút đau nhức, lại thấy có thuốc dán dán bụng, chẳng lẽ….. cô lúc này mới chợt hiểu ra, khi đó bụng quặn đau, thì ra là đau bụng kinh.
“Còn nữa, đầu gối của cháu ta cũng đã bó thạch cao rồi, may là chỉ là bị trật, không có gì đáng ngại, ba đến năm ngày là có thể xuống giường. Cái đứa bé này, nên nói mệnh cháu mệnh cứng? Hay là…..không yêu quí cháu?”
Bác Ân dịu dàng nói, ông vẫn còn nhớ, ngày ‘Dâng tặng xử nữ’ năm ngoái, Tường Vi này cả người đầy máu, mà hôm nay lại là bộ dạng chết ngất, tiên sinh cùng với tiểu thư Tường Vi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tường Vi chậm rãi lắc đầu một cái: “Bác Ân, cám ơn bác. Khả năng là tiên sinh….. không thể yêu quí cháu. Nhưng mà cháu phải báo ân, nên những điều này không sao cả, Ân Bá bác yên tâm, mệnh cháu rất cưng nha.”
Nàng buồn cười, lại kéo không ra đường cong, không thể làm gì khác hơn là an ủi ân bá, tựa như tự cấp mình thôi miên .
“Đứa bé ngốc, chưa từng thấy người nào báo ân như cháu.” Bác Ân bất đắc dĩ than thở, nhưng chuyện cảu tiên sinh ông lại không thể can thiệp quá nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tường Vi hết lần này đến lần khác bị thương, thật là muốn giảm thọ lão già như ông mà….
“Không sao cả, Bác Ân, cháu chịu được.” Cô trôi chảy nhẹ nhàng mà nói, nhớ tới lúc còn bé, những cái này có tính là gì chứ? Ít nhất…. tiên sinh còn gọi bác Ân tới chữa trị cho cô, chứ không phải cứ để cô như vậy chết đi.
Như vậy, đã khiến cô được an ủi phần nào.
“Gâu Gâu!” Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa, cái đuôi ngắn tũn vẫy vẫy phấn khích nhào về phía Tường Vi.
“Tiểu Khả Liên!” Tường Vi thấy con chó, lập tức vui mừng gọi lên.
“Đợi đã nào…!” Bác Ân thành công ngăn cản được con chó nhỏ đang nhào về phía giường, “Con vật nhỏ này, thật không nghe lời, cháu bây giờ rất yếu, ngộ nhỡ vết thương trên người bị lây thì làm sao? Hôm qua ta mới mang vật nhỏ này đi tiêm thuốc phòng ngừa rồi. Tiểu thư Tường Vi, cháu tốt nhất nên làm cho nó một cái chuồng nhỏ, để ở bên ngoài tốt hơn.”
Tường Vi dịu dàng gật đầu, “Thật sự rất cảm ơn bác, bác Ân.”
“Lại nới những lời khách khí vơi ta rồi?” Ôm lấy Tiểu Khả Liên đang không ngừng giãy giụa, bác Ân đứng lên, “Ta còn phải đem nó đi tiêm nữa, tiểu thư Tường Vi, cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Vâng, cám ơn bác, bác Ân, Tiểu Khả Liền phiền bác chăm sóc rồi.” Tường Vi cảm kích nói.
Bác Ân ôn hòa gật đầu, sau đó,ôm Tiểu Khả Liên đi về phía cửa ra – –
“Bác Ân!” Tường Vi chợt hiểu phát giác, chỉ có ở trước mặt bác Ân, mái tóc của cô mới không có cách nào che đi gương mặt, bởi vì lần nào cũng đều là bị thương đến hôn mê, “Bác… không ngại gương mặt cháu chứ?”
Bác Ân quay đầu lại, con mắt già nua tràn đầy vẻ ấm áp: “Cháu bé, cháu ở trong mắt ta, vô luận là kiểu dáng gì, cũng đều là một đứa bé thiện lương.