Trong xe trầm mặc hồi lâu, di động của Hắc Diêm Tước reo lên___
“Hắc tổng, bọn lính đánh thuê kia nhảy cửa sổ trốn rồi, có một chiếc trực thăng tới tiếp ứng cho bọn họ!” Đối phương là một huynh đệ Long Hổ Đường nói.
“Nhớ, mục tiêu của chúng ta không phải là bọn lính đánh thuê đó.” Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói, Long Hổ Đường, là anh dùng tiền mua chuộc tất cả đám huynh đệ trong bang kể từ vụ bắt cóc Tường Vi năm năm trước, mới chịu bán mạng cho anh. Nhưng anh cũng biết lai lịch của bọn lính đánh thuê kia không đơn giản, người giật dây phía sau cũng là một nhân vật hung ác, Thẩm Hồng Sinh cũng chỉ thuê bọn quân đội này giúp hắn ta báo thù mà thôi.
Có lẽ, khi có cơ hội anh sẽ đi thăm viếng tên thủ lĩnh của bọn chúng, anh là một người làm kinh doanh, từ trước tới nay chỉ làm chuyện buôn bán có lời, mà anh tin rằng chẳng có gì mà đồng tiền không làm được, cho dù với kẻ khát máu thì cũng thế thôi.
Mà trùng hợp là, Hắc Diêm Tước anh chẳng bao giờ thiếu tiền!
Lạnh lùng nhếch miệng, anh lạnh nhạt hạ lệnh: “Các người trước cứ rút đi, đừng kinh động đến nhân viên của tôi.”
Lưu loát ngắt máy, anh nhìn chú Hải, nói luôn: “Đi biệt thự Thành Phủ”
“Vâng, tiên sinh.” Chú Hải gật đầu một cái.
Tường Vi nắm chặt quả đấm, cho đến giây phút này, tâm tình vẫn chưa thể bình phục lại, trực giác của cô khẳng định là, anh đã cho người tới đối phó cô mình và đám lính đánh thuê rồi, trong lòng cô hơi lo, nếu chọc giận cô ta, có thể Tiểu Trạch sẽ có chuyện!
Mọi chuyện đều quá bất ngờ, xảy ra quá đột ngột, cô còn chẳng có thời gian nghĩ tới việc Mai Linh đã tổn hại cô tối qua, lo đối phó người đàn ông nguy hiển trước mắt này cũng đã đủ mệt chết rồi!
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thật lâu sau, Tường Vi mở miệng hỏi, không hiểu sao quan hệ của cô và anh bây giờ thậm chí còn tệ hại hơn trước đây!
Hắc Diêm Tước không trả lời cô, lông mày nhanh chóng cau lại, như là đang suy nghĩ vấn đề gì, biểu tình chuyên chú làm người khác không đoán nổi anh đang nghĩ chuyện gì.
Chú Hải lái xe thẳng tới ‘Biệt thự Thành Phủ’, lọt vào trong mắt Tường Vi là hình ảnh quen thuộc___
Phong cách kiến trúc rất riêng, bên cạnh đình viện là một hồ nước nhân tạo, cùng với tượng đài nghệ thuật và hành lang gấp khúc bổ trợ nhau, đây rõ ràng là phong cách điền viên nông thôn nước Mĩ… Tường Vi không tin nổi, nơi anh đưa cô tới lại là ngôi biệt thự nổi – chỗ năm năm trước anh đã sắp đặt cho cô.
“Sao anh đưa tôi tới đây?” Cô cực kỳ kinh ngạc, chỗ này không thay đổi chút nào, giống hệt năm năm trước, khi lần đầu tiên cô ở một nơi bên ngoài nhà họ Hắc.
Anh lười biếng nhếch khóe miệng, đợi xe vững vàng dừng hẳn, anh mở cửa xe, đi về phía ngôi nhà___
“Gâu gâu gâu!”
Một hồi tiếng chó sủa quen thuộc vọng tới, lúc đó Tường Vi vừa mới xuống xe, liền thấy có hai cái bóng lao ra từ khúc quanh hành lang!
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng chó sủa quen thuộc này, lập tức làm Tường Vi xúc động trong lòng, đôi mắt cô tràn đầy sự cảm động, đó là Điểm Tâm và nhóc đáng thương, hai con chó cô nuôi dưỡng năm đó!
Hắc Diêm Tước đi trước, Điểm Tâm và nhóc đáng thương lập tức nhào tới bên chân anh, vui sướng vẫy vẫy đuôi, ….