“A, dĩ nhiên!”
Hắn xoa lấy cái mông của cô, nhắm ngay hoa hạch của cô hung hăng công kích!
“A. . . . . .”
Lần này, cô chỉ có thể phát ra gào thét yếu ớt, đây là kỹ xảo hắn thường dùng, làm không biết mệt không phải sao?
Hạ thân mặc cho hắn tùy ý va chạm, dù là đau đến tê tâm liệt phế, cô chỉ có thể cắn răng ẩn nhẫn, dùng hết tất cả hơi sức, cô muốn hỏi hắn: “Cái… cái gì. . . . . . Điều kiện?”
Hắn không lên tiếng, ngay sau đó là điên cuồng chạy nước rút hơn!
Mỗi một lần thân thể co rúm, mỗi một lần hành hạ, đều mãnh liệt mà điên cuồng như vậy!
“Đáng chết! Không phải chết thì trốn, đây chính là thái độ cô đối với tôi sao? !”
Hắn hung ác đánh vào xương trong thân thể của cô, Tường Vi nhịn không được mà quát to một tiếng: “A. . . . . .”
Hai tay của cô bị còng tay giữ chặt, bởi vì sức lực của hắn cứng rắn xé rách, hầu như muốn đứt rời !
“Ấy mà! Cô như kỹ nữ, làm sao có thể cam chịu một người đàn ông, có phải không!” ( 3T : Ý hắn nói TV là kỹ nữ, có 1 ng` đàn ông là không đủ *lau mồ hôi-ing*
Hắn giận đỏ hốc mắt, thân thể co quắp càng thêm mãnh liệt!
Tường Vi giống như búp bê vải vỡ nát, mặc cho hắn vô tình định đoạt!
Cho đến cả buổi tối, cô chết lặng mà hầu hạ dưới thân hắn, tứ chi (2 tay + 2chân) bị xích sắt ghìm lại mà có vết máu loang lổ! Xương trong thân đều có vết roi ngổn ngang, nhìn thấy mà ghê! Mà hạ thể bị xé rách , càng thêm đau đến cực hạn!
Hắn luật động, cho tới bây giờ đều buộc cô vào tội chết!
. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
—— Nhật ký của Tường Vi (11)——
Tất cả mộng đẹp đều bị nghiền nát, sáng sớm tiên sinh biết được thân phận của tôi, cũng là. . . . . . Là do tôi quá đần, trong lòng còn đặt hi vọng không thực tế.
Bởi vì tôi là Tường Vi, mặc dù biến thân của tôi theo lời trong miệng mọi người là Mạn Đà La xinh đẹp, cũng chạy không thoát đôi mắt hắn, tôi vẫn là tôi, còn là đóa Tường Vi hèn mọn, mặc cho hắn hái, đùa bỡn, gãy nát. . . . . .
Mỗi một roi quất vào người tôi, cũng làm cho tôi đau đớn khó nhịn, mỗi một lần cưỡi trên người tôi, cũng làm cho tôi xấu hổ không chịu nổi!
Hận không thể cứ như vậy mà chết đi. . . . . .
Nhưng, hắn cố tình không để cho tôi chết, không cho tôi chạy trốn, có lẽ đây chính là mục đích của hắn, để cho tôi sống không bằng chết!
Tôi nên làm như thế nào?
Lòng đã đau đến chết lặng, mỗi một lần hắn điên cuồng, đều là gông xiềng làm tôi đau lòng, tôi nên làm như thế nào?
Nếu như có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, tôi đồng ý vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì…….
Bởi vì, tôi chỉ muốn thoát khỏi số mạng này, cho dù là lấy phương thức chết đi, cũng sẽ không tiếc!
Chúa vạn năng ơi, ngài nghe không?
—— Nhật ký của Tường Vi (11)——
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Paris – Nước Pháp
“Tiên sinh, chào mừng ngài đi tới Paris.”
Khi Hắc Diêm Tước đem hành lý giao phó cho nhân viên tiếp tân của chi nhánh công ty ở Paris, giương mắt nhìn bầu trời của sân bay De Gaulle, hít sâu một mạch, vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng, ngay sau đó nói với người đi theo sau lưng: “Trước tiên đem tiểu thư đưa về biệt thự.”