“Vâng, tiên sinh.”
Ngay sau đó hai người đi theo mang Tường Vi còn đang ngủ mê man, ngồi lên xe bảo mẫu ( người giữ trẻ __ __lll) có tiếng, Hắc Diêm Tước đưa mắt nhìn theo xe đang rời đi.
Ngay sau đó, Hắc Diêm Tước ngồi vào một cái xe dài kiểu Lincoln khác, tài xế hướng chi nhánh công ty của Hắc thị ở Paris đi tới.
“Tổng giám đốc, tài chính của chi nhánh của công ty ở Paris xảy ra một chút tình trạng, lúc trước bởi vì quản lý tài vụ là kẻ khả nghi tham ô công khoản đã bị cảnh sát bắt, nhưng khoản tiền này đến nay không có tung tích.”
Trong buồng xe, trên trán quản lý chi nhánh của công ty ở Paris toát mồ hôi lạnh, kính cẩn lễ phép khai báo tình trạng công ty cho Hắc Diêm Tước.
Mặt hướng bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng xem phong cảnh Paris một chút, trong lòng như người xa quê, đột nhiên rõ ràng, Paris. . . . . . Đây là một thành phố lớn làm cho người ta bình tĩnh.
Hắc Diêm Tước lẳng lặng nghe cấp dưới báo cáo, chuyến đi tới Paris này, lúc đầu là vào Lễ Chúc Mừng ‘Ny Thường’ vào tối hôm qua cất cánh, không biết là vừa đúng máy bay trễ giờ, hắn không có kiên nhẫn chờ đợi, đành phải đi vòng vèo.
Lại không nghĩ rằng về nhà không thấy Tường Vi! (3T: Ý trời……)
Nhất thời, giữa ngực dấy lên lửa mạnh cháy hừng hực, cô phản bội hắn!
Cô cho là cô trải qua thử thách, không tin được là cô dám đi tham gia cái bữa tiệc bỏ đi đó, nhưng vẫn đánh giá thấp cô, cũng đánh giá cao mình!
Cúi đầu nhìn vết roi nhàn nhạt trong lòng bàn tay, giống như tình cảnh trong tay còn nắm roi đánh chết cô vào tối qua, tiếng kêu thảm thiết của cô vẫn còn vang vọng bên tai, đồng thời hung hăng đập nội tâm hắn!
Hắn hận, căm hận người phụ nữ đó vì sao không ở yên trong nhà, hơi không để ý thì hồng hạnh xuất tường! ( 3T: Thỉnh Hắc tiên sinh xem lại cách dùng từ, hồng hạnh xuất tường là dùng trg trường hợp j??????)
Hắn hận như nhau, hận mình đã trừng phạt cô, nhìn vết thương chồng chất trên thân thể mềm mại của cô, nhịn không được mà đau lòng. (3T: Còn có chút lương tâm)
Cũng bởi vì như thế, cho nên mới năm giờ sáng đã sai người đem cô đang ngủ mê đưa lên máy bay, bay thẳng đến Paris. (3T: Rút lai câu nói ở trên, cái này gọi là : cho tiện hành hạ)
“Tổng giám đốc, ngoài ra tôi còn có một chuyện đặc biệt muốn xin phép ngài.” Quản lý chi nhánh của công ty ở Paris nghiêm túc nói nói: ” Gần đây nhãn hiệu Ny Thường của Nhật Bản ở Paris bất ngờ thành công, nghe nói là nhận thức về phục sức (quần áo +trang sức)‘ Mạn Đà La khóc ra máu’ đến từ Châu Á diễn dịch thành công mà đã đánh vào thị trường Châu Âu, mà trùng hợp là. . . . . .”
“Là cái gì?” Hắc Diêm Tước khẽ vặn lông mày, đối với cái sự kiện này hắn có nghe thấy, mặc dù đã từng âm thầm kinh ngạc, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng Mạn Đà La khóc ra máu quả thật có bản lãnh này.
“Là một công ty gần đây chúng ta thu mua, vừa đúng bởi vì ‘Ny Thường’ đột nhiên cắt đứt đầu tư, hạng mục chúng ta theo này ít nhất là ba tháng.”
Vết nhăn giữa hai lông mày Hắc Diêm Tước càng thêm dày đặc, hắn làm như chán ghét nghe được hai chữ ‘Ny Thường’, ý nghĩa này là người nhà họ Tả Đằng như âm hồn bất tán, hắn ghét cảm giác này!
Nhưng mà, “Ny Thường xử lý chuyện này như thế nào?” Hắn nghĩ, Paris là trọng tâm của Châu Âu, người của Ny Thường tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện làm.
“Dựa vào cấp cao của Ny Thường sẽ tham gia chuyện này rất nhanh, bàn bạc rồi tiến thêm một bước.”
“Rất tốt, thả tin dồn ra, nói người mẫu diễn dịch bí mật là Mạn Đà La bay đến Paris!”
“Vâng, tổng giám đốc, tôi đi liên lạc lập tức.”
. . . . . .
Ngoài cửa sổ, là một bầu trời tốt lành, Paris, hắn đến đây, mặc dù không ngờ sẽ dẫn cô tới đây, nhưng ở nơi này, có kỷ niệm đã từng đẹp nhất của hắn. . . . . .