Diệu Tư trừng mắt, nhìn đứa em kém mình 9 tuổi, không biết nên tức giận hay là buồn cười!
“Ba, Tước đều là do ba chiều thành hư đấy!” Diệu Tư cười cười đi tới, kéo người ba đãbơi tới bên thành bể lên bờ.
Ba Hắc cười ôn hòa, nhìn Tước vẫn đang tủy tiện bơi lội trong bể bơi, một thứ biểu hiện cưng chiều hiện ra nơi đuôi mày, “Con đừng thấy nó giống một đứa trẻ hư, thật ra thì Tước rất biết điều.”
“Ha ha, ba, khó trách tại sao ba không nỡ đưa em trai ra nước ngoài du học, ở với ba cũng tốt, như vậy con cũng thấy yên tâm hơn.” Diệu Tư không ghét việc ba mình yêu thương Tước hơn anhnhiều, nếu như Tước có thể ở bên cạnh chăm sóc ba, vậy thì anh ở Paris cũng thấy yên tâm hơn, “Đúng rồi, ba, con muốn đi bái tế mẹ kế, có được không?”
Lời nói đột ngột của Diệu Tư làm nụ cười của ba Hắc sượng cứng lại.
Còn Tước đang bơi lội cũng lập tức dừng lại!
Trong lúc nhất thời, không khí rất quỷ dị!
“Diệu Tư, ba còn có việc gấp, con đưa Tước hai anh em đi chơi với nhau đi.” Ba Hắc chau chau mày nói xong, xoay người đi mất.
“Ba …” Diệu Tư cau mày, không nghĩ rằng những năm này, ba vẫn không sao chấp nhận được sự thật là mẹ kế đã mất.
“Anh, đó là mẹ em chứ đâu phải mẹ anh, anh không cần tới bái tế đâu!” Sắc mặt Tước có chút tái xanh, chậm rãi bò lên khỏi bể bơi bước lại gần.
Diệu Tư kinh ngạc, thân thể Tước dù mới 12 tuổi, nhưng cao hơn với những đứa trẻ khác, mặc dù gầy gò, nhưng lại bền chắc ngoài dự đoán, giữa hai hàng lông mày non nớt đã ẩn hiện loại khí khái đàn ông.
“Tước … ba rất yêu mẹ kế, cho nên mới không muốn nhắc tới tin buồn mẹ kế đã mất, nhưng em đã lớn, nên hiểu rằng có những việc phải nhìn về phía trước, đừng đắm chìm trong quá khứ đau buồn, hiểu không?”
Diệu Tư nói lời sâu xa, mấy năm trước, anh ở Paris biết tin dữ mẹ kế đột ngột qua đời, vội vã chạy về, không ngờ nhà họ Hắc một mảnh vắng lạnh, vườn hoa tường vi, nhà kính tan hoang khắp chốn, ba và Tước nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai.
Thậm chí ngay cả tang lễ mẹ kế bọn họ cũng không tiến hành. Mẹ kế … cứ như đã đột ngột biến mất.
Năm đó anh nghĩ, ba anh và Tước có thể không chấp nhận được sự thực mẹ kế đã mất, nhưng đã qua bao năm rồi, tại sao vẫn không biết cách buông tha đi? Anh muốn đi thăm mẹ kế, dù chỉ là viếng mộ cũng được, nhưng vừa nhắc tới chuyện này, phản ứng của ba lập tức trở nên lạnh nhạt trầm mặc, Tước cũng vậy, không muốn anh nhắc tới mẹ kế.
Không ngờ Tước phản ứng bằng cách lạnh lùng nhếch khóe môi, cười lạnh không giống với tuổi mình, “Anh, bi thương là cái gì em không biết, về sau xin anh đừng nên nhắc tới người phụ nữ này trước mặt ba nữa, nếu bà ta đã chết, anh cũng nên coi như là bà ta chưa từng xuất hiện bao giờ, vậy thì sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.”
“Tước?” Diệu Tư khó hiểu nhìn bé trai mặt mũi lạnh lùng quyết tuyệt, vẫn là Tước hay là anh đã nhìn lầm? Vẻ mặt Tước không chút che giấu nỗi khinh bỉ và coi thường, cứ như là mẹ kế chết đi với nó mà nói là chết chưa hết tội!
Thở dài một hơi, Diệu Tư khom người, nắm lấy bờ vai Tước, “Nói cho anh biết, có phải đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết hay không? Có phải là ba có chuyện lừa anh đúng không? Tước, em nói cho anh biết!”
Anh hơi kích động, những năm này ở Paris, hoàn toàn không biết ba đã trải qua những chuyện gì, nhưng mỗi lần trở về, bất kể hỏi ai, đều trăm miệng một lời, như là đã thông đồng với nhau, rốt cuộc là đã che giấu anh chuyện gì?
“Thật xin lỗi, anh, em đói rồi, muốn đi ăn cơm.”
Gương mặt Tước vẫn tỉnh táo, giãy khỏi gông cùm của Diệu Tư, tiện tay rút lấy một cái khăn lông vừa đi vừa lau người vừa đi tới phòng ăn.
Nó không biết, bóng lưng nó đã lơ đãng lộ ra sự run rẩy, tất cả lọt vào mắt Diệu Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ….
Thanh Lam bế Tường Vi len lén đi vào nhà họ Thẩm từ cửa sau, không ngờ lại chạm mặt ngay ba Tường Vi … Là người đàn ôngđã cưỡng bức cô mà ngày trước cô bị ép gả cho!
Thanh Lam lập tức tái mặt!
“Cả đêm không về! Con đàn bà đê tiện, thế mà cô dám cả đêm không về!” Ánh mắt đáng sợ của ba Tường Vi hung hăng bắn lên khuôn mặt trắng xanh của Thanh Lam! Khinh thường nhìn Thanh Lam một cái, “Sao, gả vào nhà họ Thẩm mới hơn một năm, đã không nhịn được nữa!”
Gương mặt âm chí khủng khiếp của ba Tường Vi tiến tới gần chỗ Thanh Lam! Một phát túm lấy tóc cô, mạnh mẽ vừa đi vừa kéo, vươn tay ___
Đét!
Một cái tát mạnh mẽ thưởng lên mặt Thanh Lam! Năm dấu tay đỏ chói lập tức in lên khuôn mặt trắng nõn của Thanh Lam, đau không nói hết!
Hành động này làm Tường Vi đang ngủ thức dậy, còn quá nhỏ cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng thấy sợ hãi làm cô bé bị dọa khóc to lên, “Oe … oe …”
“Đồ con.điếm! Năm đó cũng chỉ thượng cô có một lần, nếu không phải là người ba quỷ quái của cô chĩa súng về phía tôi … tôi sẽ cưới cô chắc? Đừng tưởng là vào được cửa, lấy được sự yêu thích của ba tôi mà cô có thể yên ổn làm đại thiếu nãi nãi nhà họ Thẩm! Phi, cô mơ tưởng!”
Ba Tường Vi là con nhà giàu, trời sinh tính tình phong lưu, năm đó tham luyến sắc đẹp của Thanh Lam, đã giở trò cưỡng bức Thanh Lam, ai ngờ ngoài ý muốn có bầu, ba Thanh Lam có chút bối cảnh xã hội đen, chỉa súng vào đầu hắn, cứng rắn ép hắn phải cưới Thanh Lam. Đứa bé được sinh ra rồi, ba Tường Vi không để cho Thanh Lam có lấy một ngày yên ổn, không tức giận mắng chửi thì là quyền đấm cước đá. Nếu như không phải Thẩm lão gia thích tính tình điềm đạm của Thanh Lam, không cho hắn ta bỏ vợ, thì e là hắn đã sớm sút bay người đàn bà này đi xa cả trăm trượng rồi!
Thanh Lam ôm chặt Tường Vi, dùng cơ thể bảo vệ đứa bé, chịu đựng đau đớn, đôi mắt đẫm lệ, “Thật xin lỗi … đêm qua Tường Vi sốt cao, tình huống rất nguy hiểm, lại đúng lúc trong nhà có khách, tôi không dám kinh động lão gia, không thể làm gì khác hơn là một mình đưa nó đi bệnh viện …”
“Hừ, coi tôi là người chết sao? Vẫn dám nhân cơ hội đi ra ngoài tìm đàn ông?” Nói xong, ba Tường Vi vung tay lên, nhưng cái tát cứng rắn bị ngăn lại!
“Anh!” Nhã Ca kéo cánh tay đó xuống, quay đầu lại nói với Thanh Lam, “Chị dâu, chị đưa đứa bé vào trước đi, nó khóc tội nghiệp.”
“Cảm ơn em, Nhã Ca!” Thanh Lam cảm động gật đầu một cái, ôm Tường Vi nhanh chóng rời khỏi người đàn ông kinh khủng này.
“Tiện nhân, cô đừng tưởng có ba làm chỗ dựa là có thể cắm sừng tôi, tốt nhất là cô thành thật cho tôi …” Ba Tường Vi vẫn gầm thét sau lưng.
Nếu như nói số mệnh của người phụ nữ, là ở chỗ gả cho ai, thì Thanh Lam nhất định là người có số mệnh thê thảm nhất. Tường Vi … Cô cúi đầu ôm chặt đứa bé trong ngực, chỉ mong đứa bé không phải chịu đựng cuộc sống như vậy ….
Diệu Tư ở nhà họ Hắc một thời gian rất ngắn, bạn học ở Paris của anh không ngừng gọi điện thoại thúc giục anh quay lại, giáo sư đã sắp xếp xong lịch trình đi Milan, đây là một cơ hội khó gặp.
Nhưng … anh không yên lòng về ba mình và Tước.
Đã hỏi qua người giúp việc ở nhà, ngay cả bác Hắc cũng không nói gì, tất cả mọi người đều không dám nhắc tới chuyện của mẹ kế. Anh lờ mờ cảm thấy, chuyện mẹ kế chết nhất định không đơn giản …