Mặc dù cô biết năng lực hắn của có bao nhiêu lợi hại, nhưng bọn cướp nói với cô, muốn Tả Đằng Triết Dã chuẩn bị Đô-la tới cứu cô, chưa từng nhắc tới ba chữ Hắc Diêm Tước, cho nên cô cũng không biết tiên sinh xuất hiện?
Ánh mắt lạnh lùng của Hắc Diêm Tước chợt lóe, khóe miệng nâng lên thành nụ cười âm trầm: “Thế nào, rất thất vọng? Cô đương nhiên mong đợi thằng nhóc Tả Đằng Triết Dã kia tới cứu cô, hả?”
Trong lúc mơ hồ, lửa giận của hắn bắt đầu tăng thêm, Tường Vi kinh ngạc, lắc đầu một cái, cô không có ý này, tại sao hắn luôn dễ dàng bóp méo cô?
“Không phải, nhưng mà cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . .” Lúc đầu cô muốn nói cảm ơn hắn đã cứu mạng, nhưng lời đến khóe miệng, lại nói không nên lời, điều này làm người ta không thể tưởng tượng nổi, cô bị bắt cóc mà hắn cứu cô nhanh như vậy. . . . . .
Bỗng dưng, hắn giận tím mặt, “Bốp” một tiếng, ly cà phê cầm trong tay đã rơi trên mặt đất, đi tới trước mặt Tường Vi, nhấc Tường Vi lên, Tường Vi sợ hãi, làm rơi công cụ trong tay trên mặt đất.
“Cảm thấy thế nào?” Cô thấy ánh lửa nhấp nháy trong tròng mắt đen tối của hắn, “Cảm thấy tôi giải cứu cô quá nhanh, cảm thấy tôi tìm người bắt cóc cô, cảm thấy nên để cho Tả Đằng Triết Dã tới làm anh hùng cứu mỹ nhân?! Đáng chết!”
Bỗng dưng hắn ôm lấy thân thể cô, ném ngã trên ghế sa lon, “Tôi tốn công tốn sức lớn như thế, còn tốn tới 100 vạn Đô-la để chuộc cô, đây chính là đền ơn của cô với tôi? Cô đã không cảm kích, vậy tôi cũng không cần khách khí với cô!”
Rẹt…..
Tiếng quần áo bị xé!
“A!” Tường Vi chấn động, cô nghi ngờ như vậy là không sai, nhưng hắn làm như vậy, càng làm cô thêm kiên định với suy nghĩ về hắn, che ngực **, cô thở dốc nói, “Ngài muốn dùng cách này để che giấu sự chột dạ của ngài sao?!”
“Đáng chết!” Hắn tức giận, nhưng không dừng động tác xé lại! Đuôi mắt hất đến vị trí nào đấy ở góc tường, cố ý đem ** cô kéo lên, mắt sáng thoáng hiện tia tà ác, “Rất tốt, hiện tại từng trải việc đời rồi, lá gan cũng càng ngày càng lớn rồi, phải không! Tôi cần gì phải che giấu sự chột dạ của tôi? Tôi chỉ tới lấy gì đó tôi nên có!”
“Như vậy, ngài thừa nhận?”
Tường Vi cau mày, hốc mắt dâng lên một tầng sương, cô nên biết, hắn sẽ không bỏ qua cho cô, từ đầu đến cuối sẽ nghĩ cách hành hạ cả người cô! Nhưng mà, cô không ngờ, hắn sẽ sai người khác tới bắt cóc cô, để bọn bắt cóc vơ vét tài sản của Triết Dã. Sau đó hắn đột nhiên xuất hiện. . . . . .
“Đáng chết! Dừng cái suy nghĩ nhàm chán của cô lại!” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đoán cô nhìn hắn như thế nào, nhưng mà, “Tôi không cần tìm người bắt cóc cô, tôi có thể làm một mình ! Cần gì tốn công tốn sức? Thẩm Tường Vi, cô xem thường khả năng của tôi!”
Hắn quả thật tức đến nóng nảy, chưa từng bị nghi ngờ, làm hắn nhất thời nổi điên lên, chợt lật cô lại, hắn cởi quần, để cô ngồi hoàn toàn vào thanh kiếm phái nam!
Hung hăng đâm thủng cô!
“A!” Tường Vi ngấm ngầm chịu đựng đau đớn của hạ thân khô khốc, hốc mắt chứa nước mắt mơ hồ, cũng thế, hắn cần gì tìm người bắt cóc cô, hắn đại khái có thể tự mình diễn loại tiết mục này, dù sao thì hắn rất mạnh, không phải sao?
“Như thế nào? Cho là mình bay ra khỏi lòng bàn tay của tôi rồi hả ?” Hắn cười lạnh, nhìn vẻ mặt cô cắn răng, quả nhiên cô đã trưởng thành, không còn là cô gái khóc sướt mướt, lắp ba lắp bắp, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi hắn!
Đáng chết!
Điều này làm cho hắn khá tức giận, cô không cảm ơn cứu mạng của hắn, ngược lại còn nghi ngờ hắn, nhìn tiện chủng một tay hắn dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) xuất hiệm, đã thành cái gì!
Nghĩ như vậy, Hắc Diêm Tước giận dữ mà bắt thân thể của cô lại, để cho khuôn mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt của cô nhìn vào vị trí nào đấy ở góc tường, đâm chọc vào cơ thể cô thật nhanh, hắn thậm chí làm dáng như cúi người, ngậm chặt bộ ngực sữa phơi bày, vô cùng đẹp. Đầy tình ý mà liếm!
“Ưmh. . . . . .”
Thân thể bởi vì đụng chạm của hắn, Tường Vi không nhịn mà run rẩy, nhưng cô cắn môi, không chịu rên rỉ ra tiếng! Cô thống hận hắn làm nhục cô như vậy, mặc dù hắn cứu cô, mà cô chỉ từ trong nhà chứa một Hắc bang bị đưa đến một động ma người khác! (3T: Tương tự câu : Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa của VN)
Lúc này, cô thà để Triết Dã tới cứu cô. . . . . .
“Triết Dã. . . . . .” Cô cố ý than nhẹ ra tiếng, ít nhất Triết Dã sẽ không vì cứu cô, mà muốn cô! (3T: “muốn” là cái chuyện HDT đang làm ấy)
Ầm…….
Bỗng chốc, một bạt tai ác liệt đánh vào gương mặt của cô ngay sau đó, sợi tóc bay qua gương mặt, đầu của cô bị lệch sang một bên!
“Con đĩ! Cô kêu cái gì?! Kêu một lần nữa cho tôi nghe!”Vành mắt hắn đỏ lên!
Hắn không cách nào nhịn được, cô kêu, lại là ‘Tả Đằng Triết Dã’!
Cái tên này, giống như một thanh kiếm lợi hại, hung hăng đâm vào, làm trái tim của hắn đau nhói!
“Đáng chết, kêu lại lần nữa!”
Nói xong, hắn lật thân thể của cô lại, nằm ở trên ghế sa lon, trực tiếp vào từ phía sau!
Tường Vi cắn chặt răng, không chịu cầu xin tha thứ, cô biết mình chọc hắn giận!
Hầu hạ dưới thân hắn, trong miệng lại kêu tên một người khác, “A, ha ha. . . . . .”
Cô nhịn không được mà bật cười, nước mắt chảy xuống gương mặt ngay sau đó!
“Cười cái gì? Cô thật to gan! Trong đầu lại dám nghĩ tới người đàn ông khác! Cô không cần mạng!” Một tay nắm tóc sau ót cô, hắn dùng cách đối xử với chó nhỏ mà trừng phạt cô!
Hắn không ngại mình bị cô oán hận, nhưng mà, hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ dưới người hắn vào lúc này mà kêu lên tên người đàn ông khác! Điều này làm lửa giận hắn điên cuồng!
“Triết Dã. . . . . . Triết Dã. . . . . . Triết Dã. . . . . .”
Tường Vi cười lạnh la lên! Cho dù thân thể đau đớn, không cách nào để cô quên oán hận và đau đớn trong lòng! Đây không phải kết quả hắn muốn sao? Thù hận lẫn nhau!
“Câm miệng! Câm miệng! Đáng chết, cô câm miệng cho tôi!”
Hắn gầm thét, không khỏi tăng thêm lực chạy nước rút trong thân thể cô, ngực bị đè nặng, làm hắn cảm nhận được mùi vị đau lòng!
Hắn căm ghét ‘Tả Đằng Triết Dã’, hắn hận tên này đến chết! Hắn không cho phép cô nói, không cho phép cô gọi, không cho phép cô nhắc tới cái tên này! Hắn muốn cô chỉ nhớ hắn, thân thể của cô là của hắn, lòng của cô cũng không được nghĩ tới người đàn ông khác!