Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 108

Tác giả: lanD1999

“Quan tòa không cần đi lệch vấn đề, ông Thẩm Hoàng lên đây với mục đích làm sáng tỏ vụ án dinh thự Kana năm xưa, thì chỉ cần xét hỏi trong phạm vi đó là được. Còn vụ án riêng nào đó của London các người, không phải nên xem xét vào một ngày đẹp trời khác hay sao.”

Trình Vương bình tĩnh mở lời, Kawy có chút khâm phục sự nhanh chí của người này, vừa hay giải vây giùm cô và chú Thẩm Hoàng. 

Nhưng Kawy không biết, hắn chẳng qua là cũng đang tự giải vây cho mình. Nói thêm vài lời liền muốn lục tung thêm về ZED, Trình Vương có ngu mới để cho vị chủ tòa kia được đắc ý. 

“Được, tạm thời đưa Thẩm Hoàng về lại phòng giam.”

Lúc đi qua Kawy, Thẩm Hoàng như có điều muốn nói rồi lại thôi. Kawy thấy vậy liền chủ động mở  lời. 

“Chú Thẩm Hoàng, không sao đâu. Đợi kết thúc phiên tòa cháu sẽ vào thăm chú.”

“Được. Được.”

“Quan tòa, những điều nhân chứng nói ngài cũng đã nghe, không phải nên tạm thời cho thân chủ chúng tôi một câu trả lời.”

Trình Vương rõ ràng nói với chủ tòa, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Leon. Gã bình tĩnh cười, không còn gì phản bác. Trình Vương từng gặp Leon một lần, trong bài thi tuyển chọn luật sư quốc tế, cả hắn và anh trai Trình Thiên hay còn gọi bằng tên khác là Huỳnh Dược Phong cùng tham dự, lần đầu gặp Leon không có ấn tượng lớn, chỉ là không ngờ trí tuệ cũng không tầm thường. Bằng luật sư quốc tế chỉ có mấy tấm, nhà họ Trình đã giành mất hai, một người là cô gái được Tần Ngạo mời trong vụ án ly hôn của y với La Thư Anh, một người là Leon, người còn lại vẫn chưa rõ danh tính, che dấu rất kĩ, hoàn toàn chưa có được thông tin. 

“Kể cả Enda có thoát được tội danh gây ra vụ hỏa hoạn dinh thự Kana, thì tội danh giết hai vị bộ trưởng Mĩ cũng không thể thoái thác.”

“Chủ tòa, ông đường đường là người quyền cao chức trọng nhất ở đây, mỗi một chữ không thể tùy tiện nói ra. Cái gì gọi là kể cả? Thân chủ tôi vốn không hề liên quan đến vụ hỏa hoạn dinh thự Kana, ông đưa ra kết luận lấp lửng, là cố tình sao?”

Quan tòa đổ mồ hôi lạnh, ông muốn đập bàn bỏ về có được hay không hả? Bắt ông chủ trì thể loại vụ án như này, sao không trực tiếp lấy luôn 30 năm tuổi thọ của ông đi cho rồi. Cái gì gọi là quyền cao chức trọng?

Luật sư hai bên đều là luật sư quốc tế? Bị cáo lại là hoàng tử Anh quốc, nạn nhân bị hại quá cố là hai bộ trưởng lớn của Mĩ. Vụ án xét chung là vụ án của hai cường quốc chứ không phải của hai người. Ông ở đây có khác gì con kiến không mà gọi là quyền cao chức trọng đây hả?

Chủ toà hắng giọng một cái. 

“Đơn tố tụng bị bài trừ một ý. Tòa kết luận bị cáo Enda không phải là người gây ra vụ hỏa hoạn của dinh thự Kana. Chuyển sang phần nghị luận thứ hai: bị cáo Enda là người đã trực tiếp sát hại bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng bộ quốc phòng Mĩ”

Không có chứng cứ, cũng không có nhân chứng, là điều bất lợi nhất đối với Triệu Minh lúc này. Nhưng Trình Vương dù dùng đủ mọi cách cũng phải hết sức cứu vãn, La Thư Anh áy náy trong lòng, nhờ đến Trình Vương đúng là làm khó hắn. Nhưng nếu không phải Trình Vương ra mặt, cô không biết hôm nay ai là người có đủ năng lực cùng vị luật sư Leon kia tranh luận đúng sai. 

Trình Vương làm vài thao tác trên máy tính cá nhân, màn chiếu lớn lại hiện ra một số tư liệu. 

“Bộ trưởng bộ giáo dục tham ô hối lộ, che giấu quỹ đen làm lợi cá nhân, khiến cơ sở giáo dục đi xuống, phải chịu phạt thế nào?”

“Bộ trưởng bộ giáo dục thuê xã hội đen bịt miệng người dân, nhẹ thì thương tích, nặng thì mất mạng, chịu phạt thế nào?”

“Bộ trưởng bộ quốc phòng ăn bớt của công, che dấu đường dây buôn lậu, ở bên ngoài phóng túng vô độ, cưỡng ép rất nhiều ngôi giải trí bằng thủ đoạn đê hèn, chịu phạt thế nào?”

“Bộ trưởng bộ quốc phòng liên kết với chợ đen, cho hàng cấm thuận lợi lưu thông trong và ngoài nước, chịu phạt thế nào?”

Lời nói của Trình Vương đanh thép buộc tội, mỗi một câu đều cho hiện chứng cứ đi kèm. Thật ra đều phải cảm ơn cậu luật sư Diễn Quân bên cạnh Triệu Minh đã đưa cho hắn, cũng không biết  bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ mà vô cùng đầy đủ. Quả nhiên không thể coi thường Triệu Minh, rõ ràng anh biết phiên tòa này sớm muộn cũng sẽ tới, từ lâu đã bắt đầu biết cách tìm cho mình một đường để lui. 

Người tuy đã chết, nhưng rất nhiều giấy tờ vẫn có thể lục lại, hẳn Triệu Minh cũng phí không ít tâm tư. Tất cả những điều này có lẽ không phải vì sự tự do của riêng Triệu Minh, anh muốn được tự do là để có thể ở cạnh La Thư Anh, bảo vệ cô hết một đời này. 

Chỉ có điều, vẫn chưa đủ. 

Tất cả những tội trạng cộng lại, nhẹ nhất từ tịch thu tài sản xung công quỹ, nặng nhất là chung thân. Cũng không đáng phải chết. Nhưng người đã chết rồi, người đúng là Triệu Minh giết. Trình Vương hơi vướng mắc, rõ ràng vẫn phải còn lý do gì đó, thứ khiến Triệu Minh kích động đến mức giết người. 

“Người chết cũng đã chết. Sự thật hai bộ trưởng bị Enda sát hại không thể thay đổi. Người chết không thể luận tội, bất quá đây cũng là nội bộ của nước Mĩ. Nhưng người sống còn đó, phạm tội thì phải trả giá.”

Leon nói đúng trọng tâm mà Trình Vương lo lắng, hắn nhất thời không biết nên phản bác lại như nào. 

“Phạm tội thì phải trả giá. Hay lắm. Nói rất hay. Vậy thiêu sống cha tôi, làm nhục mẹ tôi, những tội này phải hỏi quan tòa xem nên trả giá thế nào.”

Triệu Minh bình tĩnh mở lời, khí chất âm trầm lạnh lẽo tỏa ra từ người anh. Mọi người hơi hoảng hốt mấy giây. 

“Luật sư Huỳnh, có thể lại đây lấy chứng cứ này không?”

Thứ Triệu Minh vừa muốn giao ra nhất, lại vừa không muốn giao ra nhất, chính là chiếc thẻ nhớ nhỏ màu đen. La Thư Anh nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh, không hiểu sao lại cảm thấy được sự cô độc, mất mát trong lòng anh bây giờ, có lẽ thứ anh vừa đưa ra đối với Triệu Minh là đoạn ký ức tăm tối nhất, điều anh không bao giờ muốn nhớ lại, cũng không bao giờ muốn cho ai thấy. 

Nhưng anh lại vì cô, vì cô nên mới đấu tranh cho chính mình, yêu cô, tin cô, muốn một đời bên cô, sẽ không thể coi thường mạng sống của bản thân. 

Trình Vương lắp thẻ nhớ vào, để màn chiếu lớn được kết nối, đoạn băng quay từ nhiều năm trước, chất lượng thì không tốt như kĩ thuật hiện đại bây giờ, nhưng bảo quản rất tốt, không hề bị lỗi hay mất thông tin gì, hoàn toàn đầy đủ phát lên. 

“Heni, em nói xem. Tôi đối xử với em không tệ, thế mà em lại dám mang thai đứa con của thằng dân đen này?”

“Jackson. Tôi xin ngài dừng lại. Anh ấy sẽ chết mất.”

“Chết? Tôi sẽ không để cho hắn chết dễ như vậy”

Jackson nói xong, con dao trên tay hắn lại lao tới, cắm vào bả vai của người đàn ông kia.

“Không.”

Heni tuyệt vọng hét lên, mắt cô bị che phủ bởi một tầng nước.

“Jackson. Tha cho anh ấy. Tôi sẽ không bao giờ dám cãi lời ngài nữa. Tôi sẽ phục vụ ngài thật tốt, làm ơn tha cho anh ấy.”

Hắn nhìn xuống, tay nâng cằm cô, hơi dùng lực bóp chặt.

“Công chúa của tôi, người hoàng tộc nếu nhìn thấy em quỳ gối van xin giữ lại mạng sống cho một người đàn ông, không biết nên có cảm nghĩ gì.”

Heni nhíu đôi lông mày, môi cô hơi cong lên, ánh mắt cô hướng vào máy quay, có cảm giác như đang nhìn chăm chăm tất cả mọi người trong gian phòng này. 

“Công chúa nhỏ, em có thích lửa không?”

Jackson đột nhiên hỏi một câu không liên quan, giọng hắn lạnh lẽo, chứa đựng sát khí.

Lúc này một gã vệ sĩ bên ngoài xách tới một thùng chất lỏng, trực tiếp dội thẳng lên người đàn ông bị trói ở ghế.

Người kia đã sớm đau đớn đến bất tỉnh, bây giờ lại nheo nheo đôi mắt mờ đục, thần trí dường như cũng không còn rõ ràng nữa, giọng nói của anh hơi thấp, nhỏ mà nghiêm nghị.

“Heni, đứng lên.”

Không gian lặng đi một chút, Heni vùng vẫy khỏi bàn tay đang siết lấy người cô, gắng gượng đứng thẳng.

Người đàn ông nhìn thấy như vậy, liền nở một nụ cười yếu ớt. Vầng sáng mờ nhạt hắt xuống thân thể anh bỗng nhiên như vì nụ cười này mà phát quang.

Tiếng Jackson cười hào sảng trong bóng tối, hắn châm một điếu thuốc, đốm sáng đỏ rực, nhưng hắn không hút, trực tiếp ném về phía người kia.

Đốm sáng chạm tới xăng thì rất nhanh phản ứng, một ngọn lửa bừng lên, càng ngày càng dữ dội. Những lời cuối cùng của người đàn ông không phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình, sau đó bị ngọn lửa nuốt trọn.

Jackson nhìn qua bên cạnh, sự tĩnh lặng của Heni khiến hắn hơi ngờ vực. Ngọn lửa cứ vụt sáng lên rồi lại yếu dần đi, cơ thể trong đám lửa tuyệt nhiên không hề phát ra một tiếng động nào, giống như một cành cây khô bị đốt cháy chứ không phải một cơ thể sống.

Tay hắn đột ngột siết lấy hông cô, kéo cô vào lòng.

“Công chúa nhỏ, nhìn đi. Có phải ngọn lửa này rất đẹp không? Nếu em chống đối tôi, mỗi ngày tôi đều có thể đem một ngọn lửa như thế tặng cho em. Em có muốn không?”

Jackson kéo tay cô.

“Đi. Cùng tôi đi loại bỏ thứ nghiệt chủng này.”

Heni không cố thoát khỏi hắn, nhưng lúc giọng cô cất lên cũng khiến Jackson tự phải dừng chân.

“Để tôi sinh đứa bé.”

“Em nói cái gì?”

“Để tôi sinh đứa bé. Nếu tôi không thể yên ổn sinh đứa bé này, tôi sẽ tự sát.”

“Em dám uy hiếp tôi?”

“Heni Wettin.S – công chúa Anh Quốc. Tôi chẳng có gì là không dám. Con người muốn sống thì khó, muốn chết thì đơn giản. Ngài có muốn thách thức tôi?

Hắn đột nhiên bật cười, ánh mắt quỷ dị dừng lại ở bụng cô.

“Được. Tôi sẽ để em sinh nó ra.”

Bình luận