Sau khi được chính thức đính hôn ước ở tiệc sinh nhật 9 tuổi, mỗi ngày Tần Ngạo đều qua rủ La Thư Nhu đi học.
La Thư Anh đeo một chiếc balo lớn màu xanh, chậm rãi bước từng bước nhỏ phía sau hai người họ. Cô thích nhất là ngắm nhìn Tần Ngạo từ xa như thế này.
“Tiểu Anh, em đi chậm quá.”
La Thư Nhu quay đầu nhắc nhở La Thư Anh, nhưng cũng không có ý định đợi cô, cùng Tần Ngạo tiếp tục bước lên phía trước.
Trường cấp 2 của Tần Ngạo chỉ cách trường tiểu học của hai chị em 5 phút đi bộ, vô cùng thuận tiện. Trước khi vào lớp học, La Thư Nhu còn không quên nhắc nhở La Thư Anh, hôm nay lớp cô có bốn tiết, sau khi tan học sẽ cùng Tần Ngạo đi chơi công viên giải trí, vì vậy không đợi La Thư Anh cùng về được.
“Hai người đi chơi vui vẻ nha.”
La Thư Anh trước mặt cười rất vui vẻ, quay lưng gương mặt thoáng buồn. Cô bé ước giá mà mình cũng được đi cùng họ. Tuy bình thường La Cao Dự thường hay đưa cô đi công viên giải trí, nhưng cô muốn được một lần đến cùng với Tần Ngạo.
Không ngờ, khi La Thư Anh tan học, La Thư Nhu và Tần Ngạo vẫn đợi ở cổng trường.
“Hai người sao lại ở đây?”
“Đợi em cùng đi đó.”
La Thư Nhu dắt tay em gái, nở một nụ cười nhưng trong lòng bất mãn. Thật ra ý kiến đợi La Thư Anh cùng đi vốn không phải cô muốn, mà là Tần Ngạo đề xuất ra.
La Thư Nhu không hiểu, vì sao La Cao Dự, rồi đến Tần Ngạo, đều phải quan tâm đến cô em gái vô dụng của cô như vậy. Cô thì có gì mà không bằng được La Thư Anh?
“Oa…”
La Thư Anh hai mắt sáng lấp lánh nhìn xe kẹo bông nhiều màu sắc ở dưới một tán cây. La Thư Nhu và Tần Ngạo đi mua nước uống cũng được một lúc rồi.
Lục lọi chiếc balo phía sau, hôm nay cô bé không mang tiền. La Thư Anh buồn chán cúi đầu, quyết định đi vòng quanh công viên giải trí để quên đi những cây kẹo bông hấp dẫn kia, nhất thời quên mất lời dặn đứng chờ một chỗ của La Thư Nhu.
Công viên quả nhiên thật lớn, La Thư Anh mỗi lần đi đều được La Cao Dự nắm tay dẫn bước, lần đầu một mình như vậy, cô đi mãi cũng không thấy quay về được chỗ có xe kẹo bông ban nãy.
“A kia rồi.”
Phát hiện ra xe kẹo bông ở dưới tán cây, nhưng vì sao người bán hàng lại một bà thím mà không phải ông chú ban nãy. Hơn nữa, kẹo bông đủ màu sắc cũng không còn, chỉ thấy những que màu trắng như đám mây trên trời.
“Có thể ông chú đã đến giờ nghỉ ngơi rồi. Họ bán hết que kẹo nhiều màu sắc rồi ư?”
La Thư Anh chắc mẩm, hai chân bắt đầu mỏi nhừ, trời cũng tắt nắng hẳn. Lúc này La Cao Dự và La Thư Anh quyết định ngồi xuống ghế đá bên cạnh chờ La Thư Nhu và Tần Ngạo quay về.
Lúc này, trước một xe đẩy kẹo bông khác, La Thư Nhu đưa mắt tìm kiếm xung quanh, Tần Ngạo tuy không có biểu hiện gì là sốt ruột, nhưng cũng chăm chú nhìn xem La Thư Anh đang ở chỗ nào.
“Anh Ngạo, có thể Tiểu Anh đã về trước rồi.”
La Thư Nhu đột nhiên lên tiếng, Tần Ngạo yên lặng chờ cô nói tiếp.
“Em nhớ hôm nay con bé còn có lịch tập đàn cùng cô giáo, có thể nó nhớ ra nên đã về trước.”
“Em chắc chắn?”
“Không sao đâu, Tiểu Anh đi công viên này rất nhiều lần rồi, hơn nữa cũng không xa nhà. Con bé vốn rất thông minh, không dễ lạc được đâu.”
Tần Ngạo đột nhiên xoa đầu La Thư Nhu, trong ánh mắt có vài phần vui vẻ.
“Chỉ có cô ngốc như em mới dễ lạc thôi.”
La Thư Nhu có chút không hiểu ý Tần Ngạo, nhưng cô nhóc vẫn mỉm cười, kéo tay y cùng ra về.
La Cao Dự chơi bóng rổ trở về, người anh ướt mồ hôi, đến cổng thì gặp La Thư Nhu và Tần Ngạo đang nói chuyện.
“Anh Tần Ngạo, hôm nay em vui lắm. Cảm ơn anh.”
“Vui vẻ là được.”
Tần Ngạo cong khóe môi, nụ cười ẩn hiện. La Cao Dự nhìn biểu hiện của y, hơi nhíu đôi lông mày. Tên này thật sự đối với La Thư Nhu động tâm rồi?
“Thư Nhu, Tiểu Anh không về cùng em sao?”
“Tiểu Anh, bọn em cùng đi chơi công viên nhưng có lẽ em ấy về trước để tập đàn cùng cô giáo rồi. Em ấy không có ở nhà sao?”
“Không lẽ vẫn còn ở công viên?”
Tần Ngạo vừa nói xong, sắc mặt La Cao Dự đột nhiên thay đổi, hôm nay vốn không phải lịch tập đàn của La Thư Anh. Sau đó, La Cao Dự lập tức quay người, vội vàng bắt taxi đi thẳng đến công viên giải trí.
La Thư Anh ngồi thu gối trên ghế đá, cây cối xung quanh bị màn đêm bao trùm thành những mảng tối đen khiến cô thấy hơi sợ hãi.
“Không sao đâu, anh Tần Ngạo sẽ tìm thấy mình. Chị Thư Nhu sẽ tìm thấy mình thôi.”
La Thư Anh tự trấn an bản thân, nhưng cơ thể không kìm được mà run rẩy. Sương rơi xuống ngày một nhiều mang theo chút khí lạnh lẽo.
“Yên tâm Tiểu Anh, không sao đâu mà. Không sợ, không sợ.”
Đột nhiên cô bé nhớ đến La Cao Dự, anh từng dạy cô nếu mỗi lần thấy bất an hay sợ hãi, chỉ cần nghĩ về những điều vui vẻ nhất.
La Thư Anh cố gắng suy nghĩ về những lần gặp mặt của cô và Tần Ngạo, tâm trạng bình tĩnh không ít.
Bỗng nhiên một con mèo đen từ đâu chạy vụt qua, đôi mắt nó sáng xanh dưới ánh đèn mờ phía trước khiến La Thư Anh giật mình, cô bé òa khóc lên.
“Dự ơi, em sợ…làm thế nào bây giờ…huhu…”
Trong vô thức, La Thư Anh kêu tên người luôn cho cô cảm giác an toàn nhất, người luôn bảo bọc nuông chiều cô: La Cao Dự.
Cô dù can đảm đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể một mình coi như không có chuyện gì xảy ra trong trường hợp này. Vì vậy tiếng nức nở ngày một to hơn.
“Tiểu Anh, em ở đâu?”
Giọng La Cao Dự vang lại từ phía xa, khiến La Thư Anh càng khóc to hơn, vừa khóc cô bé vừa nói trong nước mắt.
“Em…ở…ở đây…Dự..huhu…Em không sống nổi nữa.”
La Cao Dự cuối cùng cũng đứng trước mặt cô, La Thư Anh nói năng đến ngốc nghếch.
“Em chết mất, em sắp lên thiên đường…”
Dù cô khóc rất đau lòng, nhưng La Cao Dự vẫn không kìm được gõ đầu La Thư Anh một cái.
“Con ngốc này. Cuối cùng cũng thấy em.”
La Cao Dự cõng La Thư Anh, mùi mồ hôi từ người anh xộc vào mũi cô, nhưng cô không hề bài xích, ngược lại còn gục đầu trên lưng anh, nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.
“Dự, em sợ quá. May quá, là anh.”
La Thư Anh lẩm bẩm trong cơn mê, không hề biết rằng người phía trước vừa đang thở phào nhẹ nhõm, vừa lén lút nở một nụ cười hạnh phúc.