“Tần thiếu, theo kết quả điều tra được tại bệnh viện ở thành phố D. Tần phu nhân đã hai lần mang thai, một lần do bị ngã dẫn đến chấn động mạnh, buộc phải bỏ thai nhi ba tháng. Một lần là do…”
Người phía sau ngập ngừng không nói tiếp, điếu thuốc trên tay Tần Ngạo tỏa một làn khói mờ ảo, mùi thuốc lá phảng phất trong căn phòng.
“Do quan hệ tình dục quá mạnh mà dẫn đến sảy thai?”
“Vâng, đúng là như vậy.”
Tần Ngạo trầm mặc một hồi, chính là vết máu trên giường mà đàn em y nói đến hôm ấy. Hóa ra La Thư Anh đã mang thai đến hai lần với y, và cả hai lần này y đều không hay biết.
“Nói tiếp đi.”
“Tần phu nhân hiện đang được điều trị sức khỏe ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phố, sức đề kháng rất yếu, đội bác sĩ không dám làm phẫu thuật nối lưỡi vì sợ ảnh hưởng đến tính mạng của phu nhân. Vì vậy….”
“Sau này không nói được nữa?”
“Vâng.”
“Ra ngoài đi.”
Thiển Mãn trong lòng trăm mối ngổn ngang, một lão già sống quá nửa đời người như ông chứng kiến cảnh cô gái nhỏ bị hành hạ đến thảm mà không có quyền can thiệp giúp đỡ lại càng thấy trách bản thân mình nhiều hơn. Thiển Mãn đi thẳng xuống lầu, vào phòng dành cho người giúp việc, mấy cô gái trẻ đang xoay quanh một chiếc giường nhỏ, Thi Nhĩ nhợt nhạt nằm ở đó, ánh mắt không hồn.
“Tiểu Nhĩ…”
Nghe tiếng gọi, mấy cô gái đều chủ động nhường lối vào cho Thiển Mãn, ông ngồi cạnh giường nắm lấy tay Thi Nhĩ. Thi Nhĩ là đứa trẻ mồ côi, được ông nhặt về nuôi dưỡng dạy dỗ từ bé, chẳng khác nào con gái ruột của mình. Giờ nhìn cô như vậy, trong lòng ông vô cùng đau đớn.
“Lão Mãn, Tiểu Anh có sao không?”
“Cô ấy đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phố, đã qua cơn nguy kịch. Có điều…”
“Có điều sao?”
Thi Nhĩ kích động muốn ngồi dậy nhưng bị Thiển Mãn giữ lấy, ông muốn chờ Thi Nhĩ bình phục lại rồi mới cho cô biết nhưng xem ra không được rồi.
“Sức khỏe rất yếu, không thể làm phẫu thuật nối lưỡi, nên từ giờ về sau, cô ấy không thể nói nữa.”
“Không…không phải thế đâu mà.”
Thi Nhĩ lắc đầu, nước mắt lại chảy ra. Tại sao ông trời lại bất công với cô ấy như vậy.
“Tiểu Nhĩ, con đừng kích động. Cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, đợi con khỏe một chút chúng ta sẽ đi thăm Tần phu nhân được không?”
Thiển Mãn phải dỗ dành một lúc lâu, Thi Nhĩ mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa. Ông nắm chặt tay Thi Nhĩ, lặng lẽ trút hơi thở dài những phiền muộn. Tần Ngạo rốt cuộc có thể hận La Thư Anh sâu đậm bao nhiêu, mà đến một cô gái nhỏ bé như Thi Nhĩ cũng không thể tha.
La Thư Anh ngồi thu mình trên giường, mỗi hơi thở đều cần đến rất nhiều sức lực. Thành phố như một con rồng lớn hung hãn đang cuộn mình chìm vào giấc ngủ, còn cô lại tựa như một hạt bụi nhỏ xíu không thuộc về nơi này. Không thể bỏ trốn, cũng không thể ở lại. Thế giới này không ai đứng ra bênh vực cô, cũng không ai muốn làm điều đó. Không phải La gia, càng không phải Tần gia.
Ánh trăng vàng bạc xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống người cô. Rèm cửa phấp phơi bay trong gió, luồng khí lạnh lẽo ban đêm ùa vào phòng, cánh tay mảnh khảnh của cô vẫn còn hằn rõ những vết thương vì bị Tần Ngạo ngược đãi. Một giọt nước mắt lăn dọc xuống má, những mảnh kí ức vỡ vụn tràn về, siết chặt lấy chút xúc cảm cuối cùng còn lại trong cô. Một khoảng thanh xuân, thời gian tươi đẹp, những thứ đời này cô không thể nào có cơ hội cảm thụ lần nữa. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, có người mở cửa phòng bệnh bước vào.
“Con bé ngốc.”
La Cao Dự đứng ở chân giường, bóng dáng anh cao lớn che khuất ánh trăng làm căn phòng chợt tối đi nhiều, tựa hồ như một pho tượng vững chắc. La Thư Anh yên lặng nhìn, không hỏi lý do anh ở đây vào giờ này. Không, dù có muốn hỏi cũng không hỏi được, vì cô bây giờ là một kẻ câm. Cô không hối hận, nếu cứ phải sống những ngày tháng trong khóc lóc và cầu xin, cô thà làm kẻ câm suốt một đời này.
La Cao Dự hai bước đã có thể tiến đến cạnh cô, tay anh chắc khỏe, những ngón tay trắng trẻo sạch sẽ chạm lên gương mặt cô.
“Đau lắm không?”
Cô gật đầu.
“Hối hận không?
Cô lắc đầu.
“Có muốn tôi đưa em đi?”
Không gian rơi vào một khoảng lặng, chỉ nghe tiếng gió ù ù ngoài kia, cô nhìn La Cao Dự, bình thản lắc đầu. Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô nhìn thấy La Cao Dự nở một nụ cười, cách anh cười ẩn nhẫn mà phức tạp, khiến cô nhất thời không nhìn ra ý tứ trong đó.
“Cũng đúng. Em hận tôi như vậy, sao có thể đi theo tôi.”
Đúng là cô từng nói hận anh. Hận anh trong lúc cô tuyệt vọng nhất vẫn quay lưng với cô. Nếu anh không ép cô trở về Tần gia, cô cũng sẽ không chứng kiến cảnh Thi Nhĩ bị cưỡng hiếp vì mình, cũng không bị bức đến mức tự cắn lưỡi. Đúng là đã nói, nhưng cô không hận. La Thư Anh có thể hận tất cả mọi người trên đời này, cũng không thể hận La Cao Dự. Lý do, có rất nhiều, hoặc chẳng có gì. Cô và anh…có những mảnh vụn không ai có thể nhìn thấu, mà những mảnh vụn ấy, lại nằm ở một điểm xa xôi trong quá khứ, hỗn độn mông lung đến nỗi đôi khi chính cô cũng tự mình quên mất.
La Cao Dự ngồi xuống giường, xoay lưng về phía La Thư Anh. Giọng nói của anh trầm ấm, thanh điệu đều đặn. Trước đây, La Thư Anh từng nói với La Cao Dự rằng, giọng nói của anh là giọng nói mê hoặc nhất mà cô từng nghe, cho đến khi cô gặp Tần Ngạo, mọi thứ “nhất” từng đặt lên La Cao Dự đều bị thay thế bằng y.
“Đừng cho rằng em nói hận y, thì liền có thể hận y. Thật ra, tôi biết em vẫn đang yêu Tần Ngạo.”
Lời này của La Cao Dự như đánh trúng trọng tâm suy nghĩ của La Thư Anh, khiến cô hơi hoảng hốt.
“Tôi mong em dù hận, dù yêu. Cũng phải biết trân trọng bản thân mình trước tiên. Người ta hủy hoại em, em không làm gì được. Nhưng chính em tự lựa chọn hủy hoại mình, thì em không xứng có được hạnh phúc.”
Lưng anh nhận được sự tiếp xúc mềm mại từ đầu ngón tay cô, La Thư Anh viết lên đó hai chữ “Xin lỗi”.
La Cao Dự xoay người, ánh mắt họ chạm nhau: “Hôm nay, em lại lần nữa lựa chọn y, lựa chọn cuộc hôn nhân này, thì có lẽ đã biết hậu quả phía sau còn đau khổ hơn trăm nghìn lần. Tôi không quản được em”
Cả căn phòng lại chỉ còn mình cô, La Thư Anh gục mặt trên gối. Phải lựa chọn sai lầm bao nhiêu lần nữa thì cô mới có thể tỉnh ngộ. Người ta chỉ bảo với cô yêu một người rất khó, nhưng không ai nói cho cô biết hận người mình yêu mới lại càng khó như vậy. Có thể, đó vĩnh viễn là một loại chấp niệm, đi theo kẻ si tình ngu xuẩn đến hết đời, hết kiếp, bất kể phải trả giá bao nhiêu.