Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cha Con Giáo Hoàng

Chương 4

Tác giả: Mario Puzo

Ước muốn trả thù của hồng y Giuliano della Rovere ngày càng lớn dần thành nỗi ám ảnh. Ông thường choàng tỉnh trong đêm, lạnh toát và rùng mình vì Alexander xâm nhập vào các giấc mộng của ông. Và thế là, mỗi lần cầu nguyện vào buổi sáng, kể cả lúc quỳ trong nhà nguyện, dưới con mắt dõi theo của các bức tượng khổng lồ bằng cẩm thạch tạc các vị thánh nhân từ và chân dung rực rỡ của các thánh tử đạo, ông cũng lập mưu tiêu diệt Giáo hoàng.

Không chỉ vì della Rovere thất bại trong cuộc bầu Giáo hoàng khiến ông nuôi hận, dù chuyện đó cũng là một phần lí do. Mà cái chính là ông tin rằng bản chất Alexander là một kẻ vô đạo đức.

Vẻ dễ chịu và khí chất lôi cuốn của Giáo hoàng dường như khiến những người chung quanh ông hững hờ với tầm quan trọng của việc cứu rỗi linh hồn, bất lực trước chuyện ông ta đặt con cái của mình vào những vị trí cao trong Giáo hội. Nhiều vị hồng y và hầu hết các ông vua, cũng như dân chúng thành Rome, tha thứ cho sự lộng hành của ông; hình như họ thích thú với các đám rước to, những buổi dạ hội, yến tiệc, các sự kiện lớn, lễ hội hoành tráng do ông vung tiền của ngân khố Giáo hội ra tổ chức, những khoản tiền khổng lồ lẽ ra nên được dùng để bảo vệ các lãnh thổ thuộc giáo triều và tiến quân vào những vùng lãnh thổ mới.

Trái ngược với vị Giáo hoàng dễ mến Alexander, hồng y della Rovere là một con người thiếu kiên nhẫn, tính khí nóng nảy, người dường như chẳng bao giờ vui vẻ ngoại trừ những lúc đi săn hay chinh chiến. Ông làm việc liên tục và không chịu được bất kì hình thức vui chơi nào. Chính vì khuyết điểm này trong tính cách mà ông lại tự coi mình là một người đức hạnh. Ông ít quan tâm đến bất kì cái gì hay bất kì ai, mặc dù ông cũng có ba cô con gái. Trong suốt cuộc đời mình, ông chỉ thực sự yêu có mỗi một lần thôi.

Hồng y della Rovere luôn toát ra vẻ nghiêm trang, lẽ ra sẽ khiến người ta an lòng nếu phải chi đôi mắt đen, to tròn ấy không lóe lên ánh nhìn của kẻ cuồng tín. Cái đầu to tướng, cứng nhắc với lưỡng quyền vuông vức mạnh mẽ biến khuôn mặt ông thành một bức tranh sơn dầu với những đường nét và góc cạnh đơn điệu. Ông ít khi cười để phô hàm răng đẹp, đều và nhỏ, duy chỉ nhờ cái cằm có lúm đồng tiền mà ông mới có thêm nét dịu dàng. Đó là một khuôn mặt tiêu biểu của thời Trung cổ, một chân dung sống động của Ngày Phán Xét. Dáng người vững chãi như bàn thạch của ông tạo ấn tượng về một con người cố chấp hơn là mạnh mẽ. Lòng can đảm và trí thông minh của ông không ai sánh bằng. Nhưng ông không được yêu thích vì những lời nói thô bạo và nhục mạ, trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh nhã của Giáo hoàng. Tuy thế, ông vẫn là một địch thủ rất đáng gờm.

Trong nhiều lá thư gửi cho vua Charles nước Pháp, vua Herrante của Naples, và cho những người khác, ông thường xuyên lên án Alexander tội mua thần bán thánh, lừa bịp, tham nhũng, hối lộ, gia đình trị, tham lam, phàm ăn tục uống, tội đa dâm hiếu sắc. Thực ra, chính bản thân ông cũng từng phạm cùng những tội lỗi mà ông kết án Alexander, nhưng điều này dường như không làm thay đổi phán xét của ông chút nào.

Một số lời kết tội của ông là đúng. Sau cuộc bầu bán, Alexander đã chuyển quyền sở hữu nhiều lâu đài giá trị cho những hồng y đã hậu thuẫn ông ta, phong cho họ những chức vụ quan trọng nhất của Vatican. Ascanio Sforza nhậm chức phó chưởng ấn vì đã giúp củng cố vị trí Giáo hoàng bằng lá phiếu cuối cùng. Ông ta cũng được ban một lâu đài, nhiều giáo đường và thái ấp. Người ta đồn là trong đêm tối trước cuộc bầu chọn, nhiều người thấy hai con lừa chở những bao bạc nặng trịch từ dinh thự của hồng y Rodrigo Borgia đến dinh thự của hồng y Ascanio Sforza. Lá phiếu của hồng y Antonio Orsini đem lại hai thành phố có giá trị hàng ngàn ducat và các hồng y khác cũng nhận được chức vụ, nhiều bổng lộc hay thái ấp. Chính Giuliano della Rovere cũng được ban chức Khâm sứ Tòa thánh ở Avignon, một pháo đài lớn ở Ostia và cảng Senigallia trên biển Adriatic, một lâu đài và nhiều giáo đường khác cũng như bổng lộc giáo sĩ ở Florence.

Chuyện ban phát bổng lộc và lãnh địa cũng đâu phải mới mẻ gì. Đã thành thông lệ, sau khi được bầu, các tân Giáo hoàng lại ban phát của cải cho người khác, nào là lâu đài, nào là đất đai, vì nếu không, dân chúng thành Rome cũng mau chóng cướp mất thôi. Còn ai xứng đáng để được ban thưởng hơn những người đã tỏ lòng trung thành bằng cách bỏ phiếu cho ông? Đó còn là một bằng chứng cho lòng độ lượng của Alexander khi della Rovere cũng được nhận những bổng lộc hậu hĩ đâu kém gì người khác dù ai cũng biết rằng ông này đã bầu cho chính mình chứ đâu phải cho Alexander.

Nhưng lời kết tội mua thần bán thánh là sự phỉ báng quá đáng. Bởi hồng y della Rovere xuất thân từ một gia đình giàu có hơn và có nhiều quan hệ ưu thế hơn Rodrigo Borgia. Nếu như chức Giáo hoàng có thể mua bán và những món quà xa xỉ có thể giúp người ta thắng cử thì della Rovere đã rộng tay vung tiền hơn Alexander và kết quả sẽ khác đi.

Giờ đây, thù hận cay đắng đã vượt qua lí trí và cảm quan chính trị, Giuliano della Rovere, cùng mấy hồng y bất phục, lên kế hoạch khẩn cầu vua Charles của Pháp triệu tập Đại Hội Đồng.

Nhiều năm trước, Đại Hội Đồng có thể điều khiển và thậm chí phế truất Giáo hoàng: gồm các hồng y, giám mục và vua chúa, đại hội này từng được dùng để cân bằng quyền lực và hạn chế quyền tối thượng của giáo triều. Nhưng nó đã trở thành một vũ khí tịt ngòi từ khi bị Pius II triệt hạ ba mươi năm trước đây.

Tuy nhiên cảnh tượng Giáo hoàng mới phong cậu con trai Cesare của mình làm hồng y là chuyện quá chướng tai gai mắt đối với della Rovere khiến ông và các đồng minh tìm cách thổi luồng sinh khí mới vào khái niệm Đại Hội Đồng làm phương tiện để hủy diệt Alexander.

Muốn tự cách li, della Rovere rời thành Rome ngay sau lễ thụ chức của Cesare, rút lui về giáo đường chính thức của ông ta ở Ostia để bắt đầu mưu đồ tấn công Alexander. Một khi liên minh được thiết lập và kế hoạch được bày bố chu đáo, ông sẽ sang Pháp, đặt mình dưới sự bảo hộ của vua Charles.

* * *

Giáo hoàng Alexander VI đã sắp đặt xong cho các con trai mình, nay ông biết mình phải bắt đầu thiết lập vị thế của con gái trong kế hoạch tổng thể. Ông thận trọng xem xét những gì mình phải làm. Lucrezia, mới mười ba, chưa phải là thanh nữ, nhưng ông không thể đợi lâu hơn. Ông phải sắp xếp để hứa hôn nàng cho Giovanni Sforza, công tước xứ Pesaro. Ông từng hứa hẹn gả nàng cho hai chàng trai trẻ Tây Ban Nha khi ông còn là hồng y. Nhưng vị thế chính trị của ông đã thay đổi khi trở thành Giáo hoàng và ông phải lên kế hoạch chu đáo nhằm bảo đảm hôn ước với phía Milan. Việc hủy hôn với các chàng trai Tây Ban Nha phải được thực hiện thật êm thấm.

Lucrezia là tài sản giá trị nhất mà ông có được để sử dụng trong những liên minh hôn nhân. Chàng Giovanni hai mươi sáu tuổi, vừa mới góa vợ – vợ chàng chết khi sinh con – dĩ nhiên là người đầy triển vọng. Ông phải tiến hành nhanh chóng bởi vì chú của Giovanni, Il Moro, là người quyền lực nhất ở Milan. Ông phải làm bạn với hắn trước khi hắn tiếp tay cho các vua nước ngoài, ở Pháp hoặc Tây Ban Nha.

Alexander biết rằng nếu ông không thể thống nhất những thành bang phong kiến thành một nước Ý dưới sự cai trị của Tòa Thánh, thì bọn man rợ Thổ Nhĩ Kỳ – lũ ngoại đạo – chắc chắn sẽ xâm chiếm hết. Chúng sẽ hành quân đến các lãnh thổ La Mã bất cứ khi nào có cơ hội. Biết bao linh hồn sẽ bị đọa đày và bao nguồn lợi sẽ tuột khỏi tay Giáo hội chân chính duy nhất.

Nhưng quan trọng hơn cả, nếu ông không đủ khả năng giữ được lòng trung thành của dân chúng và bảo vệ thành Rome khỏi sự xâm lăng của ngoại bang, nếu ông không thể dùng tư cách Giáo hoàng để tăng cường quyền lực của Giáo hội Đức Mẹ Thiêng Liêng, thì một hồng y khác – chắc chắn là Giuliano della Rovere – sẽ chiếm lấy vị trí Giáo hoàng từ ông và hậu quả là cả gia đình ông sẽ lâm vào cảnh đại họa. Chắc chắn họ sẽ bị kết tội tà giáo và bị tra tấn nhục hình để trừ khử. Toàn bộ tài sản mà ông đã lao tâm khổ tứ gây dựng nên bao nhiêu năm nay sẽ bị cướp đi, cả gia đình sẽ trắng tay. Đó sẽ là một số phận còn tệ hại hơn nhiều so với số phận mà cô con gái yêu của ông sắp phải đương đầu.

Sau khi trải qua một đêm không ngủ đi tới đi lui trong phòng, quỳ gối trước trang thờ cầu nguyện ơn dẫn dắt thiêng liêng và xem xét kế hoạch của mình từ mọi phương diện, ông gọi các con Cesare, Juan và Lucrezia đến. Jofre còn quá nhỏ và không phải là đứa thông minh nhất trong đám con của ông. Chiến lược này sẽ chỉ làm cho nó rối trí mà thôi.

Khi có mặt người lạ, Lucrezia sẽ nhún gối chào cha, hôn chiếc nhẫn của ông và quỳ trước ông để tỏ lòng kính trọng, nhưng khi chỉ có mấy cha con với nhau, cô đều chạy đến ông và vòng đôi cánh tay quanh cổ ông, hôn ông trìu mến. Ô, đứa con thân yêu quả là đã làm cho ông xúc động biết bao.

Hôm nay, thay vì ôm lấy cô, Giáo hoàng Alexander lại đẩy cô lui và kéo cô đứng thẳng trước mặt ông.

“Sao thế, Papa?” Cô hỏi, vẻ mặt biểu lộ ngạc nhiên. Mỗi lần tưởng cha buồn lòng về mình, cô đều cảm thấy phiền muộn. Ở tuổi mười ba, đối với một thiếu nữ, cô thuộc dạng cao lớn, và là một mĩ nhân thực sự với làn da trắng như sứ cùng những đường nét tuyệt mĩ trông như được vẽ nên bởi bàn tay tài hoa bậc thầy của Raphael. Đôi mắt sáng của cô ngời lên trí thông minh và mỗi bước đi đều toát lên vẻ duyên dáng. Lucrezia là ánh sáng trong đời cha cô; khi cô hiện diện thì thật khó cho ông để nghĩ đến Thánh kinh hay chiến lược.

“Papa,” Lucrezia lặp lại một cách sốt ruột. “Sao thế? Con đã làm gì khiến cha phật ý?”

“Con phải lấy chồng sớm,” ông nói ngắn gọn.

“Ô, Papa.” Lucrezia thảng thốt kêu lên và quỳ xuống trước mặt cha. “Con chưa thể rời cha bây giờ. Con sẽ không sống nổi đâu.”

Alexander đứng lên, đỡ con gái dậy, ôm vào lòng, và dỗ dành. “Xuỵt, xuỵt,” ông thì thầm. “Lucrezia, cha phải lập liên minh này, nhưng điều đó không có nghĩa con phải đi xa ngay bây giờ đâu. Nào, lau nước mắt đi và để Papa giải thích cho con nghe nhé.”

Cô ngồi dưới chân ông trên một chiếc gối bằng vàng và nghe ông nói. “Gia tộc Sforza ở Milan rất hùng mạnh và cháu của Il Moro, chàng trai trẻ Giovanni vừa mới mất vợ khi cô ta sinh con. Ông ấy đã nhất trí về cuộc hôn nhân. Con biết rằng Papa mong ước những điều tốt đẹp nhất cho tất cả chúng ta. Và con cũng đủ lớn để hiểu rằng nếu không có liên minh với những gia tộc hùng mạnh thì việc Papa ngự trị trên ngai Giáo hoàng sẽ không bền vững đâu. Và nếu thế thì tất cả chúng ta sẽ lâm nguy, và điều đó ta không thể cho phép xảy ra.”

Lucrezia cúi đầu nghĩ ngợi rồi gật đầu tỏ ý hiểu. Trông cô còn rất non nớt.

Khi Alexander đã nói xong, ông đứng lên và bắt đầu đi quanh căn phòng rộng lớn, tự hỏi nên trình bày đề xuất mới của mình như thế nào cho thật tế nhị.

Cuối cùng ông quay về phía con gái và hỏi, “Con đã biết ăn nằm với một người đàn ông như thế nào chưa? Có ai giải thích cho con chưa?”

“Chưa, Papa à,” cô nói và lần đầu tiên cô mỉm cười láu lỉnh với ông, vì cô từng thấy nhiều cô gái điếm làm chuyện ấy…

Alexander lắc đầu ngạc nhiên trước đứa con này của mình. Cô đa cảm giống mẹ, lại còn lanh lợi và biết bông đùa, ngay cả ở cái tuổi còn nhỏ như thế này.

Ông ra hiệu cho các con trai, Cesare và Juan. Hai cậu đến gần và quỳ gối trước mặt ông, cúi đầu tỏ lòng kính trọng. “Đứng lên đi các con,” ông nói. “Chúng ta cần nói chuyện với nhau. Chúng ta phải đưa ra những quyết định quan trọng, vì tương lai của tất cả chúng ta sẽ tùy thuộc vào những gì chúng ta bàn tới trong ngày hôm nay.”

Cesare trầm tư và hướng nội, không thoải mái và vui vẻ như cô em. Ngay từ thời thơ ấu đã có tính ganh đua mạnh mẽ, chàng ta quyết chí phải chiến thắng tất cả bằng mọi cách có thể. Trái lại, Juan lại nhạy cảm hơn khi bản thân bị tổn hại, nhưng hoàn toàn vô cảm với nỗi đau của người khác. Cậu ta có tính nết hung bạo và thường tỏ ra ngạo mạn. Cậu ta không có được chút nét duyên dáng dễ gần của Lucrezia và cũng chẳng có sức hút như người anh. Tuy thế, Alexander lại rất thương yêu cậu con này, cảm thấy ở cậu sự yếu ớt mà Cesare và Lucrezia không có.

“Papa, tại sao người gọi chúng con đến đây?” Cesare hỏi, mắt nhìn qua cửa sổ. Chàng thấy mình tràn đầy sinh lực và hôm nay là một ngày đẹp trời; chàng muốn ra ngoài, đi xuống phố. “Trưa nay ở quảng trường có đám rước lớn đấy, chúng ta nên có mặt…”

Alexander đi đến cái ghế mà ông thường thích ngồi trong góc căn phòng rộng. “Ngồi xuống đây, các con. Ngồi đây với cha nào,” ông nhẹ nhàng bảo chúng. Cả ba đến ngồi kế bên chân ông, trên những chiếc gối lụa lớn.

Ông mỉm cười vung tay phía trên đầu chúng. “Đây là gia đình vĩ đại nhất trong toàn giới Ki-tô giáo,” ông nói. “Chúng ta sẽ thành công bằng những việc làm vĩ đại vì Giáo hội Công giáo La Mã, chúng ta sẽ cứu rỗi nhiều linh hồn và sẽ sống trong lạc phúc khi thực hiện công trình của Chúa. Nhưng như các con đều biết, chuyện này đòi hỏi sự hi sinh. Như chúng ta học được từ gương các vị thánh… những công việc cao trọng đòi hỏi sự hi sinh lớn lao.” Ông làm dấu thánh giá.

Ông nhìn vào Lucrezia, cô đang ngồi trên tấm thảm ở chân ông, dựa vào vai của anh cả Cesare. Juan ngồi gần bên nhưng vẫn tách biệt khỏi họ, đang đánh bóng con dao găm mới được tặng. “Này Cesare và Juan. Cha nghĩ là các con chắc đã biết mùi đàn bà?”

Juan chau mày. “Tất nhiên rồi, Papa. Tại sao cha lại hỏi câu đó?”

“Người ta nên có càng nhiều thông tin càng tốt trước khi có một quyết định quan trọng,” ông nói. Rồi ông quay sang cậu cả. “Còn con, Cesare? Con đã ăn nằm với phụ nữ chưa?”

“Nhiều lắm,” Cesare nói một cách đơn giản.

“Và họ có thấy thỏa mãn không?” Ông hỏi cả hai cậu con.

Juan chau mày, vẻ nôn nóng. “Làm sao con biết được?” Cậu hỏi vặn lại cha, nhếch mép cười. “Con có nghĩa vụ phải hỏi không?”

Giáo hoàng cúi đầu và nói. “Này Cesare, những người phụ nữ khi ăn nằm với con họ có hài lòng không?”

Cesare cười nhẹ và cởi mở trả lời, “Con nghĩ là họ thích đấy, thưa cha. Vì họ đều nài nỉ gặp lại con.”

Giáo hoàng Alexander nhìn vào con gái, cô đang nhìn ông với vẻ hiếu kì pha lẫn háo hức. Rồi ông quay nhìn lại các con trai. “Ai trong hai đứa con đồng ý ăn nằm với em gái mình?”

Juan giờ đây trông xìu hẳn đi. “Papa,” chàng ta nói, “Con chẳng thà đi tu còn hơn.”

Alexander mỉm cười, và nói, “Con còn trẻ người non dạ lắm.”

Nhưng đến lượt Lucrezia chau mày. “Tại sao cha hỏi các anh con mà cha không hỏi con trước? Nếu một trong hai người sẽ ngủ với con, thì chẳng phải là do con chọn hay sao?” Cô hỏi.

Cesare vỗ nhẹ vào tay em gái để trấn an cô, và nói, “Papa, đâu là lí do cho chuyện này? Tại sao cha đưa ra yêu cầu đó? Và cha không thấy lo lắng rằng linh hồn chúng ta sẽ bị đày xuống địa ngục vì hành động như thế hay sao?”

Giáo hoàng Alexander đứng lên và đi ngang qua căn phòng đến cổng vòm của cánh cửa dẫn từ phòng này đến phòng khác. Ông chỉ vào năm bức hình trên mái vòm lớn và hỏi, “Các con không được học về các triều đại Ai Cập hùng cường vẫn có tục lệ anh em ruột lấy nhau nhằm giữ cho dòng máu thuần khiết hay sao? Các con có biết nàng Isis lấy anh ruột mình, vua Osiris, con cả của Trời và Đất? Isis và Osiris sinh ra đứa con gọi là Horus và họ trở thành Ba Ngôi linh thiêng, có trước Chúa Ba Ngôi Ki-tô giáo gồm Cha, Con và Thánh Thần. Họ giúp cho con người thoát khỏi những mưu đồ ác hiểm của quỷ dữ và bảo đảm rằng những linh hồn lương thiện sẽ được tái sinh để sống đời đời. Sự khác biệt duy nhất giữa họ với Chúa Ba Ngôi của chúng ta đó là một trong ba ngôi của họ là phụ nữ.” Đến đây ông mỉm cười với Lucrezia. “Ai Cập là một trong những nền văn minh tiên tiến nhất trong lịch sử nhân loại, và chúng ta nên noi gương họ.”

“Đấy chưa phải là lí do duy nhất, thưa cha,” Cesare nói. “Chúng là bọn dị giáo, tôn thờ những vị thần tà đạo. Chắc là còn điều gì đó cha đã xem xét nhưng chưa nói với chúng con.”

Alexander tiến đến bên Lucrezia, lùa mấy ngón tay vào mái tóc dài vàng óng của con gái và cảm thấy lòng mình đau nhói. Ông không thể nói cho chúng nghe điều ông băn khoăn thực sự: rằng ông hiểu rõ trái tim người đàn bà. Ông biết rằng người đàn ông nào mà cô dâng hiến đầu tiên sẽ là người giành được tình yêu và lòng trung thành của cô. Bởi một khi cô đã trao thân cho anh ta thì cô cũng sẽ trao cả những chiếc chìa khóa của trái tim và linh hồn. Nhưng ông phải tìm ra một phương kế để bảo đảm rằng con gái ông sẽ không dâng chiếc chìa khóa đi vào vương quốc. Vì Alexander sẽ không bao giờ cho phép một người lạ chiếm mất phần lãnh thố tốt nhất của mình, nên đã đến lúc ông phải thu xếp.

“Chúng ta là một gia đình,” ông bảo các con. “Và lòng trung thành đối với gia đình phải được đặt trên tất cả. Chúng ta phải học hỏi lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau – và điều trước tiên, cũng là điều quan trọng nhất – là chúng ta phải gắn bó chặt chẽ với nhau. Bởi nếu chúng ta tôn trọng cam kết đó, chúng ta sẽ không bao giờ bị đánh bại – nhưng nếu lòng trung thành đó của chúng ta nao núng dao động, thì tất cả chúng ta sẽ bị tai họa.” Giờ đây Giáo hoàng quay sang Lucrezia. “Và con đã nói đúng đấy, con gái cưng ạ. Trong trường hợp này quyền chọn lựa phải thuộc về con. Con không thể chọn sẽ kết hôn với ai, nhưng bây giờ thì con được phép chọn người sẽ ăn nằm với con đầu tiên.”

Lucrezia nhìn Juan và nghiêng đầu rụt rè. “Con thà bị gửi vào tu viện còn hơn là chung giường với Juan.” Rồi cô quay sang Cesare. “Anh phải hứa anh sẽ dịu dàng bởi chúng ta sắp dấn thân vào tình yêu, không phải chiến tranh, anh trai yêu dấu ạ.”

Cesare mỉm cười và cúi đầu kiểu bông đùa. “Anh xin hứa. Và em, em gái anh, có thể dạy cho anh về tình yêu và lòng trung thành nhiều hơn là những gì anh từng học hỏi được từ trước đến nay, và điều đó sẽ hữu ích cho anh nhiều đấy.”

“Papa này,” cô nói, quay sang ông bố, đôi mắt mở to. “Cha sẽ ở đấy để chắc rằng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp chứ? Con sẽ không đủ can đảm nếu không có cha. Bởi con từng nghe nhiều câu chuyện từ Julia cũng như từ những người hầu gái của con.”

Alexander nhìn cô. “Ta sẽ có mặt ở đó,” ông nói. “Cũng như ta sẽ có mặt vào đêm hợp cẩn chính thức của con. Bởi một hiệp ước sẽ không hiệu lực nếu không được chứng kiến…”

“Cảm ơn, Papa,” cô nói. Nhảy lên đu vào người ông, cô hỏi, “Con có được quần áo đẹp mới và một chiếc nhẫn hồng ngọc làm quà trong dịp long trọng này không?”

“Tất nhiên rồi. Con sẽ có cả hai…”

* * *

Tuần lễ sau, Alexander ngồi trên ngai, mặc bộ trang phục lóng lánh bằng xa-tanh trắng, không mang chiếc mũ miện nặng nề trên đầu. Ông chỉ đội một chiếc mũ nhỏ bằng xa-tanh. Cái bục đặt ngai được dựng cao trên mặt đất, đối diện chiếc giường, tựa vào hậu cảnh thật đẹp tại căn phòng được trang trí lộng lẫy trong căn hộ vừa mới tân trang của nhà Borgia. Cesare và Lucrezia được gọi đến, đám hầu cận phải rời đi cho đến khi Alexander ra hiệu cho họ trở vào.

Giáo hoàng quan sát con trai và con gái trong lúc chúng cởi quần áo. Lucrezia cười khúc khích khi anh cô, Cesare, cuối cùng lột bỏ hết trang phục.

Chàng nhìn lên cô em và mỉm cười. Alexander nghĩ thật lạ lùng làm sao và cũng thật cảm động khi lần đầu tiên ông thấy vẻ dịu dàng thực sự trên khuôn mặt cậu con lớn là lúc cậu ta sắp ăn nằm với em gái mình. Trong những hoàn cảnh khác, cậu là kẻ hiếu chiến, nhưng với cô – ngay cả ở đây – dường như cậu ở dưới quyền cô.

Lucrezia quả thực là cả một kho báu – và không chỉ vì nhan sắc, mặc dầu không có thứ lụa là nào mịn màng hơn những lọn tóc vàng viền quanh khuôn mặt cô. Đôi mắt cô rực sáng đến độ dường như lúc nào chúng cũng giữ kín một bí mật. Giờ đây Giáo hoàng tự hỏi điều gì khiến đôi mắt ấy ngời sáng đến thế. Cơ thể cô rất cân đối, mặc dầu còn hơi mảnh mai với bộ ngực mới nhú và làn da còn phơn phớt non tơ. Quả là một diễm phúc khi được nhìn ngắm, một giấc mơ hoa tuyệt vời cho bất kì người đàn ông nào chiếm hữu được cô.

Còn cậu con trai Cesare của ông? Không có vị thần Olympus nào có được vóc dáng hoàn mĩ hơn. Cao lớn và cường tráng, cậu chính là hiện thân của sức mạnh và tuổi trẻ. Huống chi cậu còn có bao nhiêu phẩm chất ưu việt khác để phục vụ hữu hiệu những mục tiêu vĩ đại cao vời của ông. Nhưng trong lúc này khuôn mặt Cesare trở nên dịu dàng khi cậu nhìn vào cô em đang đứng khỏa thân trước mặt mình.

“Em có đẹp không?” Lucrezia hỏi anh mình. Và khi cậu gật đầu, cô quay đầu về phía cha. “Con đẹp không, Papa? Cha có nghĩ con cũng đẹp như những mĩ nhân mà cha từng thấy?”

Giáo hoàng gật đầu và cười nhẹ. “Con đẹp lắm, con gái ạ. Cưng thật là một trong những tạo vật tuyệt mĩ của Chúa.” Chầm chậm, ông đưa bàn tay phải lên, vẽ dấu thánh giá trong không khí và ban dấu chúc phúc. Rồi ông bảo hai đứa bắt đầu.

Trái tim Alexander đong đầy niềm vui và biết ơn vì những đứa con mà ông yêu thương sâu sắc. Ông tưởng tượng rằng Đức Chúa Cha hẳn cũng đã cảm thấy thế khi người nhìn ngắm Adam và Eve nơi vườn Địa đàng. Nhưng chỉ sau vài giây vui thú ông thấy nhột nhạt với ý nghĩ đó. Phải chăng đó là sự kiêu căng ngạo mạn mà nhiều kẻ ngoại đạo vẫn thường mắc phải, ông tự hỏi, và nhanh chóng làm dấu thánh giá, cầu xin sự tha thứ. Nhưng trông chúng thật hồn nhiên, vô tội, gương mặt sáng bừng tính hiếu kì và lạc thú, ngỡ như đây là lần đầu cũng như lần cuối chúng ghé thăm chốn thiên đàng này. Đấy chẳng phải là mục tiêu của người nam và người nữ hay sao? Để cảm nhận niềm vui của Chúa? Chẳng phải tôn giáo đã gây ra biết bao đau thương rồi sao? Chẳng phải đây là cách duy nhất để vinh danh Đấng Sáng Tạo? Thế gian đầy phản trắc lọc lừa; chỉ có nơi đây trong cung điện của cha chúng, trong Tông Tòa của Ki-tô mà các con ông sẽ thấy bình an và được bảo bọc. Bổn phận của ông là phải chăm lo điều đó. Những khoảng thời gian đầy hoan lạc này sẽ mang chúng vượt qua những thử thách và những gian khó mà cuối cùng chúng phải đối mặt.

Chiếc giường rộng lót lông chim bọc bằng lụa và vải lanh mịn, và khi Lucrezia buông mình lên đó cô reo lên thích thú. Bản năng đàn ông của chàng bị khuấy động, Cesare nhanh chóng nhảy bổ vào em gái, làm cô hoảng hốt. “Papa?” Cô kêu lớn lên. “Papa, Cesare làm con đau…”

Giáo hoàng Alexander đứng lên. “Cesare, phải chăng đó là cách con đã học để ăn nằm với phụ nữ? Rõ khổ! Hẳn nhiên đây là thiếu sót của cha, vì nếu không phải là cha thì ai sẽ chỉ dẫn cho con cách khiến cho Trời Đất giao hòa?”

Cesare ngồi dậy rồi đứng bên giường, đôi mắt long lanh. Chàng cảm thấy bị em khước từ và cha khiển trách, nhưng là một chàng trai trẻ nên nhiệt tình của chàng không hề nguội lạnh.

Alexander đến gần chiếc giường trong lúc Cesare đứng nép sang bên. “Lại đây, con trai,” ông nói với Cesare. “Lại đây, Lucrezia, lại gần mép giường hơn.” Ông tiến về phía cô, và cô thận trọng di chuyển về phía họ. Sau đó với bàn tay mình đặt bên trên bàn tay con trai, ông bắt đầu vuốt ve thân hình con gái, chầm chậm, dịu dàng. Lúc đầu trên mặt cô, rồi lần xuống cổ và ngang qua bộ ngực săn chắc, ông dặn dò Cesare. “Đừng nóng vội, con trai à. Hãy nhẩn nha thưởng thức cái đẹp. Trên thế gian này, không có gì tuyệt mĩ bằng cơ thể một giai nhân, và không gì tuyệt diệu bằng mùi hương của cô khi trọn vẹn hiến dâng. Nhưng nếu con hành sự quá nóng vội con sẽ không thưởng thức được hương vị nồng nàn của ái ân và làm hỏng cả đấy.”

Giờ đây Lucrezia nằm im, đôi mắt lim dim, hơi thở dồn dập bởi cô cảm nhận lạc thú từ đôi bàn tay vuốt ve của anh trai trên cơ thể mình. Khi chàng chạm đến bụng cô và di chuyển xuống thấp hơn nữa, đôi mắt cô mở to, cô cố kêu lên nhưng giọng bị chặn lại bởi cơn rùng mình khi từng cơn sóng khoái lạc nối tiếp nhau lay động đến tận sâu thẳm hồn cô. “Papa?” Cô thì thầm, “Papa? Con có phạm tội không khi cảm thấy thích thú thế này? Con sẽ không xuống địa ngục vì chuyện này chứ?”

“Chẳng lẽ Papa lại đi làm hại đến linh hồn bất tử của con sao?” Ông hỏi cô.

Giáo hoàng Alexander, vẫn còn dẫn dắt bàn tay của Cesare, gần bên Lucrezia đủ để ngửi thấy hơi thở nóng ấm của cô tỏa ra trên mặt ông, và sức mạnh nhục cảm trong ông đáp ứng lại làm ông kinh sợ. Ông đột ngột buông bàn tay Cesare ra và nói với con trai bằng giọng khàn khàn, “Bây giờ con hãy chiếm lấy, nhưng phải từ từ, nhẹ nhàng. Hãy làm một người tình, một người đàn ông, hãy tôn vinh người con gái… nhưng hãy chiếm lấy.”

Run rẩy, ông nhanh chóng quay người đi và băng ngang qua căn phòng, ngồi lại trên ngai. Nhưng khi ông nghe tiếng con gái rên rỉ liên tục vì khoái cảm, ông chợt sợ chính mình. Tim ông đập mạnh và quá nhanh; ông cảm thấy chóng mặt. Trước đây ông chưa từng cảm thấy xúc động mãnh liệt đến thế, một sự kích thích đến thế khi chứng kiến một hành vi sắc dục, và trong một thoáng ngắn ngủi ông ngộ ra. Cesare có thể không sao và vẫn được cứu rỗi bất chấp chuyện này, song chính ông – Người Đại diện của Chúa Jesus trên trần gian – vừa mới thấy con rắn nơi vườn Địa đàng. Và ông đã bị cám dỗ. Đầu óc ông phập phồng lo sợ với ý nghĩ rằng nếu có khi nào ông lại chạm vào cô bé, ông sẽ bị đày đọa đời đời. Bởi, niềm khoái cảm này không hề bình thường, chắc chắn nó sẽ làm ông mất thiên ân.

Vào ngày đó ông cầu nguyện Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần dẫn dắt ông không sa vào cám dỗ lần nữa. “Xin cứu thoát con khỏi tội lỗi,” ông khẩn thiết cầu nguyện, và khi ông nhìn lên lần nữa, hai đứa con ông còn đang nằm trên giường, trần truồng và kiệt sức.

“Này các con,” ông nói, giọng như không còn chút sức lực nào. “Mặc quần áo vào và đến với cha…”

Và khi chúng đến quỳ trước mặt ông, Lucrezia ngước nhìn lên cha với những giọt lệ long lanh trong mắt. “Cảm ơn cha. Con không thể tưởng tượng mình có thể hiến dâng cho người nào khác như vừa rồi mà không chuẩn bị trước. Con đã hơi hoảng sợ, nhưng con cảm nhận được lạc thú vô ngần.” Rồi quay sang anh, cô nói, “Em cũng cảm ơn anh, anh Cesare. Em không thể tưởng tượng mình yêu bất kì người nào khác như em yêu anh trong thời khắc này.”

Cesare mỉm cười nhưng không nói gì.

Và khi Giáo hoàng Alexander nhìn xuống các con mình, ông thấy một biểu cảm trong đôi mắt Cesare khiến ông lo ngại. Ông đã không nghĩ đến chuyện cảnh báo cậu con về một cái bẫy của tình yêu: tình yêu đích thực đem lại uy lực cho người đàn bà và mang đến nguy hiểm cho người đàn ông. Ngay lúc này ông có thể thấy rằng dù hôm nay có thể là một ơn phước cho cô con gái và củng cố triều đại Borgia, nhưng lại có thể là một lời nguyền cho con trai mình.

Bình luận
720
× sticky