Nói xong câu này thật lâu sau Hứa Duy không đáp lại, Chung Hằng cũng không trông cậy vào cô sẽ nói cái gì, nhàn nhạt hỏi: “Em có nghĩ tới anh hay không?”
Hứa Duy tì trán ở cổ anh, gật đầu, động tác rất nhẹ.
Chung Hằng dường như rất hài lòng, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Áng mây nhẹ trôi lững lờ, ánh mặt trời dần dần che khuất.
Chung Hằng lấy lá sen trên đỉnh đầu xuống nhét ra sau lưng, ngắt tiếp hai lá nữa tiếp tục trải xuống.
“Anh ngủ một lát.”
Anh nằm xuống, tay gối ở sau đầu.
Nhìn Hứa Duy chân thả ở trong nước quá lâu, anh nói: “Ngâm nhiều nhăn da, để lên phơi khô đi.”
Hứa Duy giơ chân lên để trên bãi cỏ, hỏi anh: “Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
“Em nói xem.”
Chung Hằng đôi mắt nhắm lại, lông mi đen dài khép lại.
Hứa Duy mặt anh, nói: “Quá mệt mỏi? Hay là thể lực không đủ?”
“Nói đùa cái gì chứ.”
Anh không mở mắt, khóe miệng vểnh lên: “Là nhu cầu chưa được thoả mãn.”
“…”
Hỏi anh vấn đề này quả thực là tự đào hố cho mình.
“Vậy anh ngủ đi.” Hứa Duy vứt xuống một câu.
Nào biết được Chung thiếu gia cũng không yên tĩnh, lười biếng nói: “Nói chuyện với anh.”
“Nói cái gì?”
“Tùy tiện.”
Hứa Duy bên cạnh lột ra một củ niễng, vừa gặm vừa nói: “Làm sao anh biết loại này ăn được?”
Chung Hằng: “Khéo tay.”
“…” Hứa Duy gặm một cái, sống chết không nói tiếp câu này.
Một lúc sau, Chung Hằng nói chuyển đàng hoàng: “Chị anh trước kia hay đi hái cái này.”
“Cho nên anh đi cùng?”
Chung Hằng ừ một tiếng.
“Lo lắng cho chị ấy?”
Chung Hằng nhíu mày:”Anh là đi chơi.”
Anh nói xong câu này liền im lặng.
Mặt trời lại xuất hiện, ánh sáng rơi trên mặt anh, từ tóc trán đến môi đều mọc râu lởm chởm cực ngắn một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Lông mi đen rất nhỏ khẽ rung động.
Hứa Duy đi chân trần giẫm lên cây niễng, gần sát.
Chung Hằng mở mắt ra, liền giật mình: “Làm cái gì?”
Hứa Duy đem lá sen trong tay đưa cho anh: “Che mặt.”
“Không cần.”
Anh nghiêng người sang, mặt hướng sang bên khác.
Hứa Duy đem lá sen đặt xuống, ngồi lên, nói: “Anh với chị anh quan hệ nhìn rất tốt, hai người đánh nhau bao giờ chưa.?”
“Đánh rồi, “Chung Hằng nhướng mày, nói: “Đều là chị ấy đánh anh.”
Giọng nói của anh rất nhạt rất nhạt, nghe không ra có ý canh cánh trong lòng.
Hứa Duy nhớ tới Chung Lâm từng kể, nói: “Bởi vì anh không nghe lời?”
Chung Hằng gật đầu: “Không sai lắm.”
Anh nhớ lại lý do Chung Lâm đánh anh: “Chép bài tập, cãi nhau với giáo viên, bắt nạt bạn học, túm bím tóc bạn nữ…”
“Túm bím tóc bạn nữ sao?”
“Ừm.”
“Đủ xấu xa.”
Chung Hằng cười nói: “Vậy nên chị anh cầm cây liễu quất anh.”
“Đau không.”
“Bình thường.” Chung Hằng nói:”Anh thấy chị ý quất rất vui vẻ nên không tránh.”
Hứa Duy im lặng:”Anh còn rất kiêu ngạo?”
Anh cười, đôi mắt cong cong.
Hứa Duy cọ xát bùn trên bàn chân, nói: “Chị em cũng từng đánh em.”
Chung Hằng thoáng dừng lại, nhớ lại trước kia Hứa Duy có nhắc đến cô ấy có chị gái. Nhưng cô cũng hiếm khi nhắc tới, trong ấn tượng đại khái chỉ nói qua một lần, gần như chỉ nói sơ qua, anh suýt nữa đã quên mất.
Chung Hằng nói: “Em trước đây có nói, hai người quan hệ không tốt lắm.”
Hứa Duy: “Đúng. Bọn em khi còn bé lúc nào cũng đánh nhau.”
“Vì sao lại đánh?” Chung Hằng nói: “Em cũng không nghe lời sao?”
“Ừm.” Hứa Duy nói:”Mẹ em nói rằng thân thể của chị không tốt, kêu em nhường nhịn chị ấy. Nhường nhiều em sẽ thấy phiền, khẳng định phải đánh nhau.”
Chung Hằng: “Ai thắng?”
Hứa Duy: “Em.”
Chung Hằng cười một tiếng: “Bây giờ thế nào, hai người thế nào?”
“Như cũ.” Cô cũng cười:”Chỉ là sẽ không đánh nhau như trước nữa.”
Nói chuyện trời đất một hồi, Chung Hằng đã hết buồn ngủ.
Hứa Duy nhìn trời, nói: “Đi về thôi, bà chắc sắp làm cơm trưa rồi.”
“Ừm.” Chung Hằng đứng dậy, cầm một bó củ niễng trắng nõn lê, hoa sen cũng cầm trong tay.
Vẫn là anh ở phía trước dẫn đường.
Hứa Duy tay không đi theo.
Củ niễng đúng là thức ăn ngon, bà nhìn thấy một bó lớn như vậy, rất vui vẻ, quyết định lấy thịt mặn hầm một nồi, mặt khác xào mấy món đồ ăn thường ngày.
Hứa Duy vào trong phòng thu dọn quần áo, Chung Hằng rảnh rang không có việc để làm, đi phòng bếp giúp bà nhóm lửa. Khi còn bé ở dưới quê Chung Hằng cũng dùng qua bếp củi kiểu này, khi đó Chung Lâm nấu cơm, anh cũng sẽ đi giúp.
Lúc Hứa Duy đi tới, Chung Hằng đang ngồi ở trên cái ghế nhỏ ném củi vào hốc bếp, ánh lửa đỏ bừng chiếu trên mặt anh.
Hai ngày này, thật sự là may mắn được mở rộng tầm mắt nhìn Chung thiếu gia tiếp xúc với đời ở mọi hoàn cảnh.
Người già thích mấy chàng trai chăm chỉ cần mẫn nhất.
Bà thấy Hứa Duy tới, đậy vung nồi lên, đến trước mặt cô tán dương, Hứa Duy mặc dù nghe không hiểu, nhưng nhìn Chung thiếu gia trên mặt cười vui vẻ thì đã biết lời bà đang nói khẳng định là lời dễ nghe.
Đồ ăn xào kỹ, bà xới cơm.
Hứa Duy bưng đĩa thức ăn đi nhà chính, vừa dọn xong, Chung Hằng bưng cơm tới.
Anh để chén cơm xuống, nói: “Vừa rồi nghe hiểu không?”
Hứa Duy ngẩng đầu, Chung Hằng đang cúi đầu kéo cái ghế:” Lời bà nói ý.”
“Bà khen anh.”
“Khen cái gì?”
“Không hiểu.” Hứa Duy đang chia đũa, cũng không ngẩng đầu lên nói:”Đừng thừa nước đục thả câu, bà nói cái gì vậy?”
Chung Hằng đi đến bên cạnh cô, xoay người lấy từ dưới gầm bàn ra cái ghế.
“Nói em đi theo anh có thể hưởng phúc.”
Hứa Duy dừng lại tay.
Chung Hằng để ghế xuống, đi ra cửa.
Bà bưng bát canh tới, Chung Hằng nửa đường đưa tay đón lấy.
Mới vừa vào cửa, bên ngoài truyền đến tiếng còi ô tô tiếng. Một chiếc ô tô màu xám lái đến bên cạnh đống cỏ khô.
Cửa sổ xe mở ra, Triệu Tắc nhô cái đầu to ra: “Chung Hằng, Hứa Duy!”
Chung Hằng liếc một cái, mắng: “Tới cũng thật khéo.”
( Chung Hằng ca ca nhà chúng ta có vẻ rất bất mãn với ông bạn Triệu Tắc ????)
Triệu Tắc cũng không ngờ vận khí tốt như vậy, vừa vặn gặp phải lại đúng lúc là cơm trưa, không phải ngày nào cũng có thể được ăn món ăn nông thôn dân dã.
Bà một chút cũng không ngần ngại nhiều hơn một đôi đũa, nhiều người còn náo nhiệt hơn.
Triệu Tắc đặc biệt rất biết nói chuyện, miệng lại ngọt, nói một chuỗi câu vui vẻ, đem bà dỗ đến vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi bọn họ không ở thêm, lúc gần đi để lại ít tiền.
Bà sửng sốt không nhận, thế mà không biết Triệu Tắc nói gì, liền nhét được vào tay bà..
Hứa Duy nhìn mà sợ hãi thán phục, cảm thấy so sánh với anh ta, Chung Hằng vài phút đều lộ ra chất phác trung thực, ăn nói vụng về.
Trở về thuận lợi, ba giờ hơn trở lại đường Ma Phường, Triệu Tắc cũng cùng đi tới nhà nghỉ.
Bình An dắt Cá Chạch đi ra ngoài chơi, Chung Lâm cũng không ở đó, chỉ có Dương Thanh ở trước quầy lễ tân.
Hứa Duy trực tiếp đi thẳng lên tầng.
Triệu Tắc chiếm phòng Chung Hằng, ba lô ném sang một bên, chân tay hình chữ đại nằm trên giường.
Chung Hằng đá anh một cước: “Tự mình thuê phòng đi.”
“Dù sao cậu cũng không ở.”
Triệu Tắc lười nhác động đậy: “Mắt của tớ không mù, nhìn xuân tình đắc ý vó ngựa phi nhanh của cậu, hai cậu khẳng định đã ngủ rồi, ban đêm cậu còn không phải đi lên tầng à?”
“Vậy cậu cũng đừng nghĩ ngủ ở cái phòng này của tớ, sát vách có phòng trống, gọi Dương Thanh mở một phòng.”
Chung Hằng đi đến toilet.
“Ôi mẹ kiếp!”Triệu Tắc bật dậy như tôm ở trên giường, hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía toilet rống: “Thật đúng là bị tớ lừa nói ra! Cậu với cô ấy ngủ với nhau thật à nha?!”
“Con mẹ nó cậu rống cái gì.” Chung Hằng ném cục xà phòng tới.
Triệu Tắc lập tức nằm sấp, thoát một kiếp nạn.
Chung Hằng mở vòi nước rửa mặt.
Triệu Tắc chạy tới, hạ giọng, không ép được hưng phấn: “Ông trời của tớ ơi, thật hay giả? Là ngủ thật rồi, vậy coi như một lần xoá hết ân oán? Hoà thuận rồi đúng hay không?”
Chung Hằng không thèm để ý đến cậu ta, chỉ vào giường: “Đi ngủ đi.”
Triệu Tắc nào nhịn được kích động trong lòng:”Nhớ kỹ đó, năm đó nói qua rồi, con của cậu sẽ nhận tớ làm cha nuôi!”
“…” Chung Hằng không thể nhịn được nữa, một bàn tay đập lên đầu cậu ta:
“Cút xa một chút.”
Triệu Tắc cầm lấy cánh cửa sống chết không đi:”Nhiều năm như vậy, tớ cuối cùng cũng tác hợp thành một đôi, cậu có chút lương tâm đi được không, nếu cậu không đáp ứng, tớ đi tìm Hứa Duy nói, nể mặt bạn cũ, tớ làm cha nuôi của con cô ấy cũng không thành vấn đề!”
Chung Hằng ánh mắt lạnh lùng: “Tớ cảnh cáo cậu, ít ở trước mặt cô ấy nói năng lung tung.”
Triệu Tắc có chút nghi ngờ: “Thái độ của cậu như vậy là sao? Hai cậu làm hoà, cái này là việc tốt, cậu sao lại không có lấy một điểm vui vẻ.”
“Không phải như cậu nghĩ.”
Triệu Tắc: “Có ý gì? Hai câu không làm hoà, cái kia… Chỉ là ngủ một giấc?”
“Không phải.”
Chung Hằng lau khô mặt, ném khăn mặt.
Triệu Tắc đi theo anh: “Nói đi, có chuyện gì cậu nói rõ đi, chúng ta thương lượng một chút.”
“Chính tớ sẽ giải quyết.”
Triệu Tắc sững sờ:”Thật là có vấn đề sao?”
Cậu ta còn muốn hỏi lại, Chung Hằng đã mở miệng:”Tớ vào trong nội thành một chuyến.”
Năm phút sau, lái xe ra chạy ra khỏi đường Ma Phường, Chung Hằng bấm điện thoại gọi cho Tống Tiểu Quân:”Tan tầm có rảnh không? Ừ, tìm cậu uống rượu… Đúng, trước đến đường Minh Lan với tôi một chuyến.”
*
Lúc ăn cơm chiều không gặp Chung Hằng, Hứa Duy từ Triệu Tắc biết được anh đi vào trong thành.
Một bên Chung Lâm kỳ quái nói: “Nó ban đêm chạy trong thành làm cái gì, cũng không nói với chị một tiếng.”
Triệu Tắc ăn cơm: “Cậu ấy cái gì cũng không nói, cứ như vậy một câu, đi vội vội vàng vàng, khả năng mua vật gì đó.”
Hứa Duy cũng không hỏi nhiều.
Sau bữa ăn vừa vặn còn có thời gian, Bình An cũng nhàn rỗi.
Hứa Duy gặp dịp dạy cô bé viết chữ, luyện hai trang giấy, Bình An sốt ruột mở quyển nhật ký: “Viết nhật ký trước được không ạ, mẹ em ngày mai kiểm tra, em còn ba trang chưa bổ sung.”
Hứa Duy kinh ngạc đến ngây người: “Nhật ký… Không phải mỗi ngày đều viết?”
“Nào có nhiều chuyện như vậy để viết á, mẹ em cứ bắt ép em viết cái này viết cái kia.” Bình An phiền muộn:”Thế nhưng một ngày trôi qua quá nhanh, em chưa kịp chơi cái gì đã hết ngày, không nhớ là còn phải viết nhật ký.”
Cô bé mở vở, bổ sung trước mỗi trang ghi ngày tháng.
“Ngày 17 tháng 7, ngày 18 tháng 7…” Vừa viết vừa nhẩm: “Hôm nay là ngày 19 tháng 7, xong rồi.”
Kế tiếp là dài dằng dặc trầm tư suy nghĩ, Hứa Duy ở một bên xem sách ngữ văn của con bé.
Bình An thật vất vả nặn xong ba tờ giấy, Hứa Duy kiểm tra, rất nhiều lỗi chính tả.
“Sửa một chút chữ sai.”
Bình An không vui: “Nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay đã trễ lắm rồi, chúng ta xem TV, ngày mai chị dạy em sau được không?.”
“Ngày mai không có cách nào dạy em nữa.”
“Vì sao ạ?”
Ở ngoài sân, một hình bóng đang đi tới cửa lớn của nhà nghỉ, lại quay đầu đi tới, lên tầng gác mái.
Bình An không hiểu nhiều lắm: “Vì sao ngày mai không thể dạy em?”
“Ngày mai chị phải đi rồi” Hứa Duy nịnh cô bé:”Em sửa xong cái này, chúng ta sẽ…”
Nói còn chưa dứt lời, cửa gỗ bị đẩy ra.
Chung Hằng đi tới.
Trong tay anh cầm một con diều, là con đại bàng, rất lớn.
“Em vừa mới nói cái gì?”
Tác giả có lời muốn nói: thật có lỗi lại trễ.
~~~~HẾT CHƯƠNG 22
Haizz cái hũ lửa nhà chúng ta lại sắp phun trào rồi ????????