Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

19 Ngày

Chương 62: Ngoại Truyện 17

Tác giả: Quân Ước
Chọn tập

Hứa Duy không nhìn anh, cô đẩy giấy qua rồi sau đó lại tiếp tục lật tạp chí, chờ anh viết câu trả lời cho cô.

Qua một phút, không sai biệt lắm, tờ nháp kia “bụp” một phát đập lên quyển tạp chí trước mặt cô, ở trên hai cái chữ to thẳng tắp —- Không phải!. Dấu chấm than vừa lớn lại dễ thấy, kiểu viết hoàn toàn làm cho người khác nhìn thấy phải kinh sợ. (jbLy: Anh quá đáng vừa, ngta hỏi nhẹ nhàng -_-)

Hứa Duy ngẩn người, quay đầu vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Chung Hằng, trong lòng lập tức kêu “lộp bộp”: Hỏng rồi.

Trong phòng học hơn phân nửa bạn học đang ngủ trưa, nửa còn lại đang đọc sách.

Mặt Chung Hằng đen lại, môi giật giật, mở miệng: “Mẹ nó chứ, ai nói cho em thế đấy?” còn chưa kịp nói ra, Hứa Duy lập tức nhanh tay lẹ che kín miệng của anh.

Đây cơ hồ là theo bản năng của cô, Chung Hằng hoàn toàn không ngờ tới, lòng bàn tay Hứa Duy chạm vào bờ môi nóng hầm hập của anh, trực tiếp ngăn chặn lại lời kia của anh.

“Đừng lớn tiếng tranh cãi, người khác kìa.” Hứa Duy nhìn thấy ánh mắt của anh: “Em chỉ là hỏi một chút thôi, anh đừng nóng giận chứ, không muốn nói có thể không nói.”

Cô tới gần, nói nhỏ nhẹ xong cũng buông lỏng tay.

Chung Hằng có chút giật mình, hai mắt nhìn cô, đưa tay sờ lên bờ môi, qua hai giây, lông mày lại nhíu chặt, một tay cầm lại giấy, tay kia cầm bút “Xoát xoát xoát” viết một chuỗi cho cô: Là cô ta suốt ngày lui tới, anh không để ý tới cô ta bao giờ, ai nói lung tung với em, anh đánh chết hắn! Ngòi bút dừng lại, giương mắt nhìn cô thêm một lần, tiếp tục vùi đầu viết một câu: Bạn gái của anh chỉ có một người. Chấm dấu chấm tròn một cách mạnh mẽ, đẩy qua cho cô.

Hứa Duy lặng yên xem hết.

Cô không ngốc, một câu cuối cùng của Chung Hằng có ý tứ gì, xem xét lại lập tức đã rõ ràng, anh nói chuyện thẳng tới thẳng lui, lúc này ngược lại là không hiểu hàm súc.

Gặp Hứa Duy không có phản ứng, Chung Hằng sắc mặt càng khó coi hơn, anh thấp giọng hỏi: “Không tin anh?”

Hứa Duy lắc đầu: “Đâu phải không tin.” Chỉ là hơi kinh ngạc một chút.

Hẳn là từ sơ trung anh đã có nữ sinh theo đuổi rồi chứ hoặc là sớm hơn, Tưởng Mông cũng đã nói có rất nhiều nữ sinh thích anh.

Nếu như anh từng có bạn gái, vậy cũng không có gì kỳ quái.

Hứa Duy nói: “Em không biết rõ ràng đã hỏi anh, thật xin lỗi.” Cô nói xin lỗi tốc độ cực nhanh, thái độ tốt đẹp.

Chung Hằng thấy thế, chính mình nhẫn nhịn tức nghẹn, cũng lập tức không phát hỏa nữa, nói lại thì nỗi bực cũng không phát ra từ phía cô, chỉ là tức giận là ai ở trước mặt nàng nói đoán vớ vẩn, bêu xấu anh.

Anh như có như không khẽ hừ một tiếng, tay tìm tay của Hứa Duy cầm lấy, nhỏ giọng mà rộng lượng nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Hứa Duy cười cười với anh: “Vậy anh ngủ một lát đi, buổi chiều còn có bài kiểm tra.”

Chung Hằng ừ một tiếng, rất nhuần nhuyễn từ trong ngăn lấy ra áo khoác đồng phục của cô làm đệm để trên bàn, ghé đầu vào ngủ.

Buổi chiều kiểm tra vật lý hai tiết, bài thi rất khó, lượng đề cũng lớn, cuối cùng Hứa Duy làm xong một đề chỉ còn mười phút, cô kiểm tra lại qua loa, cũng chẳng sửa thêm cái gì nữa.

Chuông tan tiết vang, một đống người nhịn đi vệ sinh lao vào WC, Lâm Ưu cũng là một trong số đó.

Hứa Duy xoa xoa đôi mắt, thói quen quay đầu mắt nhìn, chỗ ngồi của Chung Hằng trống không.

Chắc anh cũng đi vệ sinh.

Một tháng này, môn toán của Chung Hằng tiến bộ rất khả quan, mặc dù bỏ ra rất nhiều thời gian bồi bổ lại những nội dung quan trọng, nhưng cũng không làm anh kém đi, kiểm tra trắc nghiệm đầu tuần anh thi được 88, kém 2 điểm nữa là đạt được.

Trừ môn này ra, tiếng Anh với ngữ văn học cũng rất nghiêm chỉnh, các câu thơ cổ với từ đơn dự trữ lượng đều nhanh chóng ghi nhớ, nhưng ba môn chính lại tiến triển hơi chậm, nhất là vật lý.

Một mặt là bởi vì anh phải bổ túc quá nhiều phân bố thời gian không đều, một mặt khác là lúc anh học lớp 10 bởi vì có chút khúc mắc với giáo viên vật lý.

Lúc ấy còn gây náo loạn rất lớn, thiếu chút nữa là anh phải chuyển lớp, lấy tính tình ghi thù của Chung Hằng ra để bàn, anh vừa nhìn thấy giáo viên vật lý đã có thói quen phản cảm, tự nhiênsẽ ảnh hưởng tới việc nhiệt tình nghe giảng.

Đây là Hứa Minh Huy tiết lộ, Chung Hằng không nói bao giờ, ở trước mặt Hứa Duy anh biểu hiện rất bình thường, cũng sẽ để cô giảng đề vật lý.

Sau khi Hứa Duy tìm một cơ hội cùng anh hàn huyên trò chuyện, cô nói rất uyển chuyển, đại ý là để anh đổi đi suy nghĩ một chút, đứng tại lập trường của giáo viên ngẫm lại xem lỗi ban đầu là do anh, Chung Hằng kỳ quái không lên tiếng.

Hứa Duy cho là anh đang tỉnh lại, nhưng mà trong đầu Chung Hằng nghĩ lại là: Con mẹ nó chứ thi lại khó coi như vậy, cũng quá là làm mất mặt Hứa Duy.

(jbLy: Chỉ quan tâm vợ nghĩ gì, sợ rằng ông thầy gv vật lý gì đó đến mặt anh còn chẳng buồn nhớ.)

Về sau, thái độ của anh lập tức đoan chính lại.

Nhưng lần này kiểm tra xác thức là rất khó, Hứa Duy cảm thấy Chung Hằng chắc chắn không làm xong.

Mấy bạn học bàn trước sau cũng đang thảo luận về đề thi kiểm tra vừa rồi, đối đáp án với nhau.

Hứa Duy ăn một viên kẹo bạc hà, nằm sấp trên bàn, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi này, tạp âm xung quanh không ngừng lọt vào tai.

“Đáp án cuối tớ chọn C, còn cậu?”

“Hả, Tớ cũng vậy!”

“Tớ không phải, vậy tớ sai rồi sao?”

“Đương nhiên là C rồi, nguyên đề ở trong sách luyện tập!”

Hứa Duy nhìn chằm chằm góc bàn, không biết suy nghĩ gì, đôi mắt nhìn không rõ mục tiêu.

Một bóng hình lọt vào tầm mắt, không bao lâu đã đến bên người cô, ngồi xuống ghế của Lâm Ưu.

“Ngẩn người à.”

Chung Hằng gõ bàn một cái nói.

Hứa Duy lấy lại tinh thần, đầu nâng lên.

Chung Hằng hỏi: “Mệt mỏi sao?”

“Có chút.” Hứa Duy nhìn anh một chút, “phốc” bật cười: “Giờ anh viết chữ lên mặt sao?”

“Ừm???”

“Mặt bẩn kìa.” Hứa Duy cười nói: “Viết thật có tâm, hahaa.”

Chung Hằng đưa tay cọ xát gương mặt, Hứa Duy nói: “Bên phải đó, đợi chút.”

Cô rút tờ khăn giấy đưa tới, Chung Hằng không nhận.

Anh ngoẹo đầu, bỗng nhiên lập tức cười, không chút nào hàm hồ đem mặt đưa tới: “Giúp anh lau đi chứ.”

Môi hồng răng trắng, mắt mày đen tuyền, má phải uốn lượn cũng bởi vì anh mà cười, biến thành đường cong đẹp mắt.

Rất xinh đẹp.

Hứa Duy yên lặng nhìn mấy giây, chậm rãi giúp anh lau vết bẩn.

Chung Hằng hết sức phối hợp, duy trì tư thế đó không nhúc nhích, đợi côg nói “Xong rồi”, anh mới ngồi thẳng lên sờ sờ gò má, tựa hồ rất hài lòng, quay đầu lại nhìn cô cười một tiếng.

Hứa Duy thật muốn nói: Đừng cười, em không phải là Liễu Hạ Huệ đâu.

Chung Hằng không nghe được tiếng oán than của cô.

Anh dựa người ghé lại, ý cười trên mặt bất tri bất giác thu lại hơn phần nửa: “Anh thi lại chẳng ra gì rồi, rất nhiều câu không làm được…”

Một câu trầm thấp nặng nề, Hứa Duy nghe được dừng lại.

“Không sao, không sao.” Cô hơi vội vàng nói: “Bài thi đó rất khó.”

Chung Hằng cô một chút, chậm dãi ung dung cười: “Hứa Duy, em định làm gì.”

Hứa Duy bị anh nhìn bên tai hơi nóng, ánh mắt dời đi một điểm: “Không phải an ủi anh đâu, bài thi đúng thật là không dễ, em cũng không biết một số câu.”

“Được rồi, không cần giải thích.” Chung Hằng nhìn nhìn, cầm tay cô đặt ở trên ghế, giọng hàm hố nói: “Muốn ôm em.”

Lần này không chỉ tai của Hứa Duy nóng lên, mà mặt cũng bị liên luỵ.

“Trong phòng học không thể được.” Cô nhìn Chung Hằng: “Muộn một chút được không.”

Chung Hằng không nói chuyện, nhìn cô một hồi, gật nhẹ đầu.

Lâm Ưu đi WC trở về, chỉ thấy hai người bọn họ ngồi một chỗ, nhịn không được lại uống một bát dấm: “Làm người không nên quá bá đạo, chút thời gian giải lao này còn muốn đoạt đến cùng với tớ, nói chuyện có nhân nghĩa hay không đấy?”

Chung Hằng: “Vốn chính là của tớ.”

“Cậu nói dõng dạc quá nhỉ.” Lâm Ưu nhíu mày,: “Nếu là tớ xuất chiêu, thiếu gia nhà cậu làm gì có cơ hội.”

“Cậu dám?”

“Tớ làm sao không dám?” Lâm Ưu làm bộ một tay xắn tay áo.

Hứa Duy im lặng: “Tốt, nhanh lên.”

Lâm Ưu hừ một tiếng.

Chung Hằng đứng người lên, giống như là đánh nhau thắng, cười một tiếng.

Tan học Chung Hằng phải trực nhật.

Anh với Triệu Tắc, Hứa Minh Huy còn có mập mạp cùng một tổ, trước kia loại việc anh tự động không liên quan, Hứa Minh Huy sẽ tìm nữ sinh giúp bọn họ trực nhật.

Tháng này mới có cải biến, mấy người bọn họ bắt đầu tự mình làm những chuyện này.

Hứa Duy đứng trong hành lang chờ Chung Hằng.

Triệu Tắc đổ rác trở về, ngó đầu nhìn thoáng qua trong phòng học, thấy Chung Hằng đang xếp ghế, cậu ấy nhân cơ hội này di tới nói với Hứa Duy: “Chủ nhật làsinh nhật Chung Hằng, cậu biết không?”

Hứa Duy sửng sốt: “Chủ nhật này?”

“Đúng, là ngày kia đấy, cậu ấy sinh nhật mười sáu tuổi.”

“Anh ấy không nói với tớ.”

Triệu Tắc nhỏ giọng nói: “Tớ đã biết là cậu ta sẽ không nói cho cậu cái này đâu, nhưng mà cậu ấy cũng không tính sẽ tổ chức sinh nhật.”

“… Vì sao?”

“Không biết nữa, dù sao mấy năm nay cậu ấy cũng chẳng làm bao giờ,nhưng mà vẫn có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho cậu ấy.” Triệu Tắc sờ mũi một cái: “Cho nên tớ mới nói với cậu một tiếng, cậu nghĩ muốn tặng cậu ấy cái gì thì phải chuẩn bị nhanh lên.”

Mắt thấy Chung Hằng di ra, Triệu Tắc giả ho một tiếng, đi vào phòng học.

Hứa Duy cùng Chung Hằng xuống tầng.

Hứa Duy nghĩ đến lời nói của Triệu Tắc.

Ngày kia, ngày 30 tháng 12, Chung Hằng sinh nhật mười sáu tuổi.

Nguyên bản là Chung Hằng nhỏ hơn cô bảy tháng nha.

Thật không nghĩ tới đấy.

Hứa Duy nhìn sau gáy của anh, vẫn nở nụ cười.

Ra tới sảnh lớn, Chung Hằng đưa tay tới, Hứa Duy tiến lên một bước, cầm tay anh.

HẾT NGOẠI TRUYỆN 17~~~~

Mọi người có đề cử truyện nào để edit tiếp không, nhân lúc có hứng:v

Chọn tập
Bình luận
× sticky