*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
__________
Trên tầng dưới tầng đều có tiếng người náo nhiệt.
Ở nơi hành lang yên tĩnh này, tiếng nói kia nghe rất uể oải loáng thoáng, giống như chỉ thở dài một hơi.
Phản xạ của Hứa Duy cũng coi như nhanh, suy nghĩ hai giây đã xác định được không phải cậu ấy thở dài, là đang gọi cô.
Cô dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết Chung Hằng đứng thẳng từ bao giờ, tay đút trong túi vân vê.
Đầu cậu ấy ngẩng lên, trong tầm mắt cô ánh mắt ấy ung dung nhìn vào cô.
Hứa Duy chờ cậu ấy nói chuyện, nhưng ngoài từ “Này” ra thì cũng không nói gì thêm.
Hai người cứ nhìn nhau một hồi kì lạ như vậy.
Chung Hằng bỗng nhiên xoay mặt, cúi đầu thấp: “Mẹ nó.”
Tạm ngừng.
Hứa Duy vốn đã không hiểu gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng “mẹ nó”, lại càng không hiểu ra sao, cô lại làm gì đắc tội với cậu ấy rồi? Người này đúng là không thể chung sống.
May mắn, cô cũng không có lý do gì nhất định phải ở lại nói chuyện với cậu ấy.
Đang định đi, trong hành lang truyền đến tiếng cười nói.
Hứa Duy nghe ra được là giọng của Lâm Ưu vàTưởng Mông.
Chung Hằng nhìn thấy cô bám lan can, ngó ngiêng nhìn xuống.
“Lâm Ưu.” Cô gọi một tiếng.
Chung Hằng đi tới, không nói lời nào, trực tiếp lấy đồ vật ở trong túi nhét vào tay cô.
Lâm Ưu và Tưởng Mông vừa vặn đi tới, liếc thấy một màn này, không có kịp phản ứng, Chung Hằng đã làm như không không có việc gì, tiếp tục đi.
Anh người cao chân dài, một lúc bước hai bậc thang, mấy bước đã lên tầng.
“Chuyện gì xảy ra?” Lâm Ưu và Tưởng Mông đi tới, nhìn thấy socola trong tay Hứa Duy.
Tưởng Mông ngạc nhiên: “Cái này… Chung Hằng cho cậu sao?”
“…”
Chung Hằng đưa socola không đầu không đuôi, Hứa Duy cũng không hiểu có việc gì
Cô nhớ lại một chút, tư thế đưa socola của cậu ấy chẳng giống người bình thường, giống như đưa túi thuốc nổ cho cô, sợ lửa đốt tới mông, đưa xong liền rút ngay ra.
Ngược lại Lâm Ưu lại không cảm thấy kì quái, cô xem xét socola hai lần, giọng nói chẳng lấy làm thoả mãn: “Tớ nói này người này có phải hơi hẹp hòi không, chỉ vài món này có thể trả xong sao?”
Ân cứu mạng đâu?.
Dù sao cũng phải là bữa tiệc lớn chứ.
Lần sau đến làm thịt cậu ta.
Thứ hai đều thực hành nghi lễ chào cờ.
Lúc đứng đội, Chung Hằng cầm đầu ba tiểu đội đứng cuối vẫn giống như trước đó, tư thế đứnv của bọn họ từ trước tới nay đều không đứng đắn, khoá kéo đồng phục cũng không chỉnh tề, ban cán bộ cũng không quản nổi bọn họ.
Lúc học sinh tiêu biểu đang phát biểu trên bục, từ trước tới nay bọn họ chẳng buồn nghe, luôn luôn nói chuyện phiếm.
Hứa Minh Huy một bên rung chân một bên nói với Chung Hằng: “Lư Hoan… cậu định thế nào, vừa mới tan học lại tìm đến cậu, may mắn đụng phải tớ, tớ chống chế vài câu, nhìn điệu bộ này của em ấy, không theo đuổi được cậu thì không buông tha đâu.”
“Còn không phải sao.” Triệu Tắc liếc mắt nhìn lên bục cờ, nhỏ giọng nói: “Hôm qua tớ gặp Nghiêm Tòng Mạn, cậu ấy nói Lư Hoan căn bản không có hi vọng, cũng là đủ đáng ghét, sớm biết như vậy lúc trước không nên ra tay giúp em ấy, dai như gì ấy.”
Chung Hằng nghe hững hờ, cũng chẳng buồn nói câu nào.
“Thật sự phiền thì bỏ qua thôi.” Hứa Minh Huy bỗng nhiên sờ lên mũi, ý xấu nói: “Cậu tìm bạn gái thôi, danh nghĩa đã có chủ, con bé còn hành hạ cái rắm gì nữa, từ từ chết tâm.”
Triệu Tắc đồng ý: “Thật lòng đấy.”
Hứa Minh Huy nhìn Chung Hằng: “Tớ nói cậu muốn thử không, biện pháp này thực dụng phi thường, cũng không phải nữ sinh nào cũng đáng ghét như tiểu thư Lư? Có người yên lặng rất ngoan, khỏi cần phải nói, nói ngay lớp của chúng ta đi, có mấy người lận…”
Cậu ta nhìn sang hàng nữ sinh bên: “Ví dụ như Trương Tĩnh, người cũng như tên, bình thường không nghe nổi cậu ấy nói một câu, người đằng sau mặc quần màu cam kia, Trịnh Tiểu Như, xấu hổ hơi e sợ, còn có Tôn Mẫn, Tô Lâm…”
Hứa Minh Huy câu trước phụ câu sau, Triệu Tắc ở một bên tán thành, hai người kẻ xướng người hoạ.
Rất ồn ào.
Có người từ giữa đó lẻn qua.
Chung Hằng dừng lại, giương mắt, nhìn lại.
Hứa Minh Huy chú ý tới ánh mắt của anh, cười đến vui vẻ: “Bị tớ thuyết phục rồi sao? Như thế nào, coi trọng ai? Tớ giúp cậu, nói không chừng vừa hay người ta cũng thích cậu.”
Chung Hằng không cảm kích: “Chuyện của cậu đấy à.”
“Ha ha, cậu cái tên này.” Hứa Minh Huy bị đau lòng: “Không phải tớ đang quan tâm anh em sao.”
“Quan tâm chính cậu đi.”
“…”
Triệu Tắc và Hứa Minh Huy hai mặt nhìn nhau: Đến cùng là nhìn trúng ai? Con trai kì quái nếu trong lòng có lửa, giống như ngọn lửa nóng cháy hừng hực không bại trước con gái.
Triệu Tắc và Hứa Minh Huy không cố truy hỏi thêm, nhưng bọn họ vụng trộm cùng chung ý định, muốn cạy miệng của Chung thiếu gia đào ra bí mật, đáng tiếc cố gắng hơn nửa ngày vẫn không moi ra được một lời nào.
Lúc tan học, Lâm Ưu và Hứa Duy trực nhật.
Hứa Minh Huy chơi bóng trở về cầm cặp sách, thấy các cô còn chưa đi.
“Này.” Hứa Minh Huy lau mồ hôi, chạy tới nói tiếp: “Bọn tớ muốn đi ăn đồ nướng, cùng nhau đi không.”
Lâm Ưu không ngẩng đầu, cầm bọc rác đi ra ngoài: “Hỏi bà cô Hứa ý, tớ không làm chủ được.”
“Chuyện này à.” Hứa Minh Huy lập tức đi tìm Hứa Duy, cười đùa tí tửng nói: “Bạn học Hứa.”
Hứa Duy nói: “Tớ phải về sớm một chút.”
“Không chậm trễ, cửa hàng đó rất gần, chỉ mấy bước là tới, cậu ăn xong về tới nhà vẫn sớm. Lâm Ưu không phải rất thích ăn đồ nướng sao, coi như cậu thoả mãn cô ấy.”
Cậu ta nói thế này, Hứa Duy lập tức không có lời đáp lại.
Đúng là Lâm Ưu rất thích ăn mấy món này.
“Vậy được rồi.”
Lâm Ưu ném xong rác trở về, bọn họ cùng đi tới quán đồ nướng đối diện trường, Chung Hằng và Triệu Tắc đã ngồi ở chỗ đó.
Hứa Minh Huy chạy vào, đem cặp sách của bọn họ ném lên trên bàn, nói: “Tớ gọi Lâm Ưu và Hứa Duy tới.” Vừa mới nói xong, hai người kia đã bước vào cửa.
“Thật đúng là đến rồi!” Triệu Tắc đứng lên cầm ghế cho hai cô.
Hứa Minh Huy nói với Lâm Ưu: “Chúng ta gọi nhiều thịt nhé.”
“Được.”
Quầy đồ nướng ở bên ngoài, hai người bọn họ cùng ra ngoài gọi món, Triệu Tắc cũng đi ra lấy mấy chai bia
Chỉ còn Hứa Duy và Chung Hằng.
Hai người cách nhau cái bàn.
Hứa Duy rót một chén nước trắng cúi đầu uống, đối diện bỗng nhiên hỏi một câu: “Cho cậu socola cậu ăn chưa.”
Hứa Duy ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt của Chung Hằng.
Cậu ấy vẫn dáng vẻ đấy, giống y hệt biểu cảm lúc sáng ở hành lang, đuôi mắt vẫn tinh tế như thế, không nhìn ra được mọt tia nhiệt tình.
Hứa Duy vẫn chưa trả lời, Lâm Ưu đã đi tới, Triệu Tắc và Hứa Minh Huy cũng ngay sau lưng bọn họ.
Tiếp theo cũng không có cơ hội hỏi tiếp vấn đề này.
Ăn đồ nướng xong là vào năm rưỡi, Lâm Ưu và Hứa Duy đã sớm rời đi, hai người không cùng đường, tự mình ngồi xe bus.
Bên trong quán đồ nướng, Hứa Minh Huy lại muốn thêm ba chai bia, mở ra, nói: “Đêm nay đi chỗ nào chơi đây, đánh bi-a hay đi quán net?”
“Tớ thế nào cũng được.” Triệu Tắc thờ ơ nói:”Gần đây cha tớ không ở nhà, tớ về trễ cùng được, mẹ tớ cũng mặc kệ.”
Hứa Minh Huy nói: “Được, nếu không lại gọi thêm mấy người nữa đi?”
“Cũng được, cùng nhau chơi đùa náo nhiệt, Chung Hằng cậunói đi.”
“Tùy tiện đi.”
Chung Hằng đổ rượu vào miệng, cầm cặp sách: “Đi trước đã.”
Hứa Minh Huy sững sờ.
Triệu Tắc nghi hoặc:”Ài, đi chỗ nào đấy, cùng nhau đi đi.”
“Đừng có mà đi cùng.” Chung Hằng vứt xuống một câu, đi thẳng ra cửa.
Tuyến xe bus phải đợi chờ lâu, nhất là khi đã qua giờ tan học, Hứa Duy đợi bảy tám phút, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Phía trước cô có ba bốn người, đợi sau khi cô lên xe, phía sau còn dư mấy chỗ ngồi, cô đi tới ngồi xuống.
Lái xe.
Sắc trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, một ánh sáng nhỏ xuyên thấu qua cửa sổ xe lọt tới.
Hứa Duy nhìn chằm ngoài cửa sổ một lúc, quay đầu lại, ánh mắt phút chốc khựng lại.
Cách bên ngoài vài mét, Chung Hằng dựa cột đỡ, nhìn cô.
Thấy cô nhìn tới, khóe miệng của cậu ấy cong cong, lần đầu tiên cười với cô một cái, trong nháy mắt đôi mắt và lông mày màu đen càng thêm nhu hoà.
Khoảng cách này cũng không xa, ở giữa cũng không có bất kỳ vật gây trở ngại nào.
Thân người kia làm sao mà đồng phục không mặc cho chỉnh tề, còn có cái cặp sách dúm dó kia… giống Chung Hằng vô cùng.
Hứa Duy thấy hết sức rõ ràng, nhất thời trố mắt.
Khí chất nà không cần nghiên cứu, cũng cần phải nói rõ, nhưng trực giác của cô đói với người có khí chất chất như vậy thì tương đối ổn định, không đến mức bị việc lớn nào đó làm cho quất ngã.
Nhưng mà, vẻ bề ngoài tốt là do phúc khi trời sinh.
Khoé miệng tên nhóc này vểnh lên, đôi mắtcong cong cười một tiếng, đây là từ mèo hoang cao ngạo xù lông cay nghiệt làm cho người ta ghét bỏ, biến thành mèo hồng Hello Kitty.
Nói thật lòng, có hơi kinh dị.
Người trong cuộc kia hiển nhiên không ý thức được việc này.
Cậu ấy vẫn tựa ở đấy, thế đứng thong thả, cặp xách đeo ở trên tay xóc nảy như muốn rơi.
Lúc Hứa Duy nhìn sang cậu ấy, đầu của cậu ấy cũng không quay đi, cứ như vậy chào đón ánh mắt của cô.
“…”
Hứa Duy bất tri bất giác ý thức được, có thể là cậu ấy đang muốn bày tỏ thân thiện.
Vì sao cơ.
Chỉ có thể là vì việc bơi lội ngày hôm đó.
Nghĩ như vậy, buổi sáng cái đưa socola mà cứ như đưa thuốc nổ cũng đã có thể giải thích được.
Mắt nhìn của Lâm Ưu thật sâu xa? Cái gì cũng bị cậu ấy nói chúng.
Hứa Duy chưa từng xử lý loại tình huống này bao giờ. Cô đoán Chung Hằng cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, cho nên cô đem hết sự việc kì quái này gạt ra sau, socola cái gì… Một lời khó nói hết.
Kẹo bạc hà ở đầu lưỡi Hứa Duy lật mấy lần.
Cô đang nghĩ xem nên nói gì với cậu ấy.
Xe đi thẳng tới một trạm khác, không ai xuống dưới, người lên xe đông đúc, đều chen tới tay nắm, có người đàn ông trung niên mập mạp đứng ở đó, che khuất Chung Hằng.
Tới khu bệnh viện, lập tức cả nửa người trên xe đi xuống, không khí trong xe mát mẻ hẳn.
Bên cạnh chỗ Hứa Duy ngồi trống không.
Chung Hằng tựa ở kia nhìn một lúc, xe sắp đến trạm tiếp theo lúc, anh cầm cặp sách đi tới.
Anh ngồi xuống, thấy Hứa Duy đang nhìn anh.
Khoảng cách này không đến nửa mét, khuôn mặt cô ngay gần, gió ngoài cửa sổ thổi tóc cô bay bay.
“Tôi ăn socola rồi.”
Cô đột nhiên mở miệng, Chung Hằng ngửi thấy một mùi vị bạc hả tản ra.
“Ăn rất ngon, cảm ơn.”
Lúc cô nói chuyện chững chạc đàng hoàng, trả lời vấn để giáo viên đưa ra cũng vậy, nghiêm túc, diễn xuất thành một học sinh tốt rất xuất sắc.
Ngoan cực kì.
Chung Hằng liếc qua gương mặt còn không lớn bằng một bàn tay của anh, không biết thế nào, anh cúi đầu cười gằn một tiếng, đuôi mắt hơi nhọn lại, mang theo chút ý tứ trào phúng.
“…” Hứa Duy bị cậu ấy làm cho ngơ ngác, cười cái gì? Cô không tiếp tục hỏi cậu ấy nữa, ôm túi sách đứng lên.
Xe đến trạm, cô muốn tới trạm này.
“Này.”
Giọng nói sau lưng cô cũng không để ý tới.
Xe dừng lại, Hứa Duy xuống xe, dọc theo đường băng đi lên phía trước.
Đi qua vạch kẻ, Hứa Duy đứng vững, quay đầu lại nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Tiếp tục vài mét, người kia vẫn đi sau cô.
“Chung Hằng.”
Hứa Duy lần đầu tiên gọi tên cậu ấy.
Chung Hằng dừng bước chân.
Qua mấy giây, anh lại đi tới, tay chân dài đến vướng víu, dáng người cao lớn, đứng ở trước mặt Hứa Duy rất có khí thế.
Tròng mắt anh, giọng nói anh bị gió thổi có hơi tản ra —— “Xin lỗi, lúc đó không nên làm khó cậu. Nếu không, bây giờ cho cậu đánh hai lần?”
Anh khom người cúi đầu, đưa gương mặt đẹp trai kia kề sát.
~~~~~~~~~~~~HẾT NGOẠI TRUYỆN 7