*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong hành lang yên lặng, một chút âm thanh cũng không có.
Hứa Duy cử động như vậy có hơi đột nhiên, Chung Hằng lập tức đã cứng đờ.
Một phút trước anh còn nói lời khí thế bao nhiêu, giờ mới bị người ta nắm tay, anh lại còn choáng váng.
Hứa Duy thì bị mùi thơm trên người anh xông tới có chút choáng váng.
Gần kề như vậy, cô đoán được mùi hương này không chỉ từ đầu tóc anh, cô cảm thấy anh sức nước hoa, hơn nữa còn sức quá mức.
Thái dương Hứa Duy như bị kéo ra, nhịn mấy giây, mũi có chút khó chịu.
Cô tranh thủ thời gian buông lỏng anh ra, lui lại hai bước.
Chung Hằng vừa mới định thần lại, tim còn đang đập thình thịch nhảy kịch liệt, giống như quả bóng vui vẻ chậm rãi mà căng phồng lên, vừa căng đến lớn nhất, cô bỗng nhiên buông lỏng tay như thế, quả bóng kia “bụp” nổ một phát.
Chung Hằng chớp nhoáng bắt được tay của cô: “… Em có ý gì hả.”
Hứa Duy chậm chậm che cái mũi lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tay anh lạnh quá, mặc quá ít.”
“…”
Chung Hằng khựng lại, mặt nhẫn nhịn phiếm hồng, các lúc càng đỏ: “Em cũng chỉ thấy được như vậy?”
Dĩ nhiên không phải.
Hứa Duy ngoan ngoãn mà nói: “Cắt tóc rất đẹp.”
Chung Hằng nheo mắt nhìn cô.
Hứa Duy cúi đầu liếm liếm môi, còn nói: “Quần áo mới, không sai chứ?.”
Lúc này anh càng nhíu mày.
“Anh xịt nước hoa nữa, ” Hứa Duy miệng không dối tâm khen thêm một câu:”Còn rất thơm nữa.”
…
Đế lúc này mọi kiên nhẫn của Chung Hằng đều nhanh hao mòn hết.
Anh kéo cô lại gần:”Khen anh đẹp trai khó như vậy sao?.”
“…” Hứa Duy ngậm miệng.
“Nhìn anh làm gì.” Chung Hằng hừ một tiếng, bày ra khuôn mặt khác.
Nhẫn nại một hồi, lại quay mặt lại, ánh mắt ung dung bao quát lấy cô, giọng nói trầm xuống: “… Em không còn gì để nói nữa à?”
Hứa Duy: “Muốn nói cái gì?”
Đôi mắt Chung Hằng càng tối hơn, ánh mắt dừng lâu trên gương mặt cô:”Là em đến cầm tay anh.”
“Hả?” Đôi tai nhỏ của Hứa Duy không thể thấy đang đỏ lên: “Đúng.”
“Em đây là… Đồng ý anh rồi?”
Hứa Duy không chút nào chậm trễ, gật đầu.
…
Ánh đèn hành lang mơ màng vàng vàng.
Chung Hằng im lặng không lên tiếng nhìn cô, thời gian trôi dần qua cong môi, trong mắt kém chút nữa nở ra một đóa hoa.
Anh nhịn không được, vuốt tóc mấy cái, nhẹ nhàng cười vài tiếng, sau đó rắn chắc mà kéo cô ôm vào trong ngực.
Con trai trẻ tuổi lồng ngực vẫn còn chưa đủ cứng rắn, nhưng người trong ngực hiển nhiên lại càng gầy gò, anh một tay có thể ôm trọn cô.
Nhưng Hứa Duy lập tức khó chịu, cô dường như còn bị sặc, gương mặt dán vào lồng ngực anh, như ngừng thở.
Quá thơm.
Xịt nhiều nước hoa như vậy.
“Chung Hằng…” Hứa Duy nhỏ giọng gọi anh, tay đẩy: “Có hơi khó chịu.”
Chung Hằng giống con mèo to được vuốt lông cho mềm mượt, cả người đều mềm nhũn, nghe cô nói chuyện, anh buông tay, cúi đầu nhìn cô.
Hứa Duy nói: “Rất muộn rồi, em muốn về nhà.”
Chung Hằng nhìn đồng hồ đeo tay: “Nếu anh không đến, em đi về kiểu gì? Muộn như vậy rồi.”
“Đón xe.”
Chung Hằng nhíu mày: “Em, ngược lại là có lá gan cực lớn.”
Thời đại này, một nữ sinh đón xe trở về có thể có bao nhiêu an toàn, những tài xế kia hầu như đều là nam.
Hứa Duy nói: “Không có xe bus.”
Chung Hằng: “Trong nhà em, không ai đón em à?”
Anh biết, những người học giờ tự học kia, đều có người tới đón.
Hứa Duy nói: “Em ở với bà ngoại, bà không có cách nào đón em.”
Cô bước xuống một bậc thang:”Em không trở về, bà sẽ lo lắng. Đi thôi.”
Chung Hằng không hỏi nhiều, đi theo cô xuống tầng, vừa đi vừa nói: “Dám ngồi xe gắn máy không?”
Hứa Duy kinh ngạc: “Moto?”
Chung Hằng nói: “Buổi tối anh mượn xe của Triệu Tắc.”
Hứa Duy hỏi: “Anh sẽ lái?”
“Đương nhiên.” Chung Hằng có chút bất mãn, dừng lại, nói: “Nếu em sợ, anh đón xe với em.”
Hứa Duy nói: “Không sợ, xe gắn máy có gì phải sợ.”
*
Giờ này ít người đi trên đường, ngoại trừ còn những người bên ngoài đang chơi đùa, chỉ còn lại một ít những học sinh tự học hoặc là người trẻ tuổi tăng ca đang trên đường về.
Chung Hằng lái xe gắn máy rất ổn.
Việc này so với suy nghĩ của Hứa Duy có hơi không giống, cô cho là anh lái xe khẳng định sẽ lái rất nhanh, giống với con người của anh vậy.
Đương nhiên, cô không lĩnh hội được ý tứ của Chung Hằng, cũng không có thể nhận ra được trong tâm anh đang sôi trào.
Thổ lộ thành công là ác chiến đại thắng, trong lòng Chung Hằng còn đang phiêu đãng nơi nào, kiệt lực nghĩ bây giờ đêm khuya như vậy có thời gian ở bên cô hơn, cho nên cả đường đi lái chiếc xe cố gắng lái chậm, tí xíu cũng không muốn nhanh.
Đáng tiếc vẫn phải đi tới nơi.
Chung Hằng đem xe gắn máy dừng ở trước ngõ, đưa Hứa Duy đi vào ngõ nhỏ lại vào chỗ rẽ.
Tới sân, ở bên ngoài, Hứa Duy dừng lại: “Em đến nơi rồi.”
Chung Hằng ừ một tiếng.
“Anh về nhà nhanh đi, đi xe cẩn thận.”
Anh vẫn đáp như thường: “Ừm.”
Qua hai giây, vẫn còn đứng như vậy.
Trời quá tối, trong ngõ nhỏ đèn không đủ sáng, Hứa Duy thấy không rõ nét mặt của anh.
“… Sao anh còn chưa đi.”
Chung Hằng khom người, cúi đầu, mũi chân đá đá mấy viên sỏi: “Chờ em đi vào chứ sao.”
Hứa Duy nói chuyện yêu đương đương nhiên không có chút kinh nghiệm nào, không có cùng loại sinh vật mang tên “Bạn trai”này chung đụng bao giờ, lúc này căn bản sẽ không suy nghĩ cẩn thận, thuận lời nói: “Ồ, vậy hẹn gặp lại.”
Cô đẩy cửa gỗ vào sân nhỏ.
Chung Hằng đứng hai giây. “Mẹ kiếp.”
Mũi chân anh hơi dùng sức, đá viên đá.
Cũng không biết biểu thị một chút, mặt anh cũng đã đưa qua.
Hừ.
—— Tối hôm đó, Triệu Tắc và Hứa Minh Huy chờ tin tức, biết được Chung Hằng thổ lộ thành công, hơn phân nửa huynh đệ cùng nhau ra ngoài uống mấy bình khánh công.
Bình thường những tình huống như vậy, không được Chung Hằng cho phép, liên quan tới việc của cậu ấy hai người bọn họ có chết cũng không dám tiết lộ.
Nhưng lần trở lại này Hứa Minh Huy nhịn không được, hơn nửa đêm cậu ta gọi điện thoại cho Lâm Ưu, việc đầu tiên là chạy tới mật báo cộng thêm cười trên nỗi đau của người khác: “Nói cho cậu chuyện này, cậu tuyệt đối đừng khóc nhá, Hứa tiểu cô nương nhà cậu đã triệt để bị thiếu gia của chúng ta cưa đổ.”
Thế là buổi sáng sớm hôm sau, Hứa Duy lập tức bị Lâm Ưu đặt ở trên tường thẩm vấn một phen.
Đối với sự thật, Hứa Duy bộc trực thú nhận.
Lâm Ưu nghiến răng nghiến lợi mười giây đồng hồ, cầm lấy sữa bò mang cho cô chen vào ống hút một hơi uống cạn sạch: “Đau lòng.”
Hứa Duy: “…”
Lâm Ưu đau lòng đại khái kéo dài nửa giờ.
Về sau cô ấy đem tin tức này tiết lộ cho Tưởng Mông, cô ấy cũng còn không tiếp nhận được hiện thực —— cô gái nhỏ lớn lên kiểu gì cũng sẽ là của người khác, mặc dù cô gái này được cô che chở một năm, có còn biện pháp nào đâu, người ta vui vẻ là được rồi.
Yêu đương đối với Hứa Duy mà nói là một việc rất mới mẻ, Chung Hằng ở phương diện này kinh nghiệm cũng mười phần là cằn cỗi.
Cho nên hơn một tháng, phần lớn thời gian bọn họ đều ở phòng học, Hứa Duy sẽ giải đề với Chung Hằng, mà Chung Hằng vẫn như vậy mỗi tối đều đưa cô về, mỗi ngày bọn họ đều cùng một chỗ ăn cơm trưa.
Nhưng cả đoạn quá trình này cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn xuất hiện.
Chung Hằng ở trong lớp luôn luôn tùy tiện, anh làm việc luôn theo tâm trạng, nghĩ đến tìm Hứa Duy lập tức sẽ đi tìm, nghĩ đưa cái gì lập tức sẽ đưa, không cố kỵ xung quanh có người nào đang ở đó, cũng không chú ý người khác sẽ cảm thấy thế nào.
Không đến bao lâu, cả lớp đều biết bọn họ ở cùng một chỗ. Về sau, người lớp khác cũng biết, luôn có nữ sinh đến cửa phòng học nhìn xem dáng dấp Hứa Duy ra sao, ở sân trường thấy được cô cũng sẽ chỉ trỏ, thậm chí có nữ sinh còn viết thư nói vài lời châm chọc.
Khá là phiền toái chính là, Lư Hoan cũng biết.
Lư Hoan đối với Chung Hằng là một rắc rối lớn, cố ấy coi Chung Hằng là ánh trăng sáng, bởi vì không đuổi kịp cho nên nhớ thương lâu dài, cũng sẽ thỉnh thoảng có mối tình với nam sinh khác, một khi yêu đương chia tay, lại quay đầu tiếp tục lưu luyến Chung Hằng.
Dùng câu nói của Triệu Tắc thì là: Khối kẹo da trâu Lư Hoan này từ sơ nhị(1) đã dính trên mông Chung Hằng, móc cũng móc không xong.
Chung Hằng nói chuyện yêu đương, tin tức này trực tiếp làm cho Lư Hoan nổ.
Đầu tiên cô ta ngăn Chung Hằng lại trên hành lang lớp ban mười chất vấn một trận, Chung Hằng chẳng quan tâm, cô ta tức không nhịn nổi, chạy đến nhà vệ sinh chờ Hứa Duy, không giao phong chính diện, hết lần này tới lần khác âm dương quái khí, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói một đống lời nói.
Hứa Duy làm như không nghe thấy, rửa tay xong lập tức đi.
Tưởng Mông đi cùng lại rất tức giận: “Chung Hằng nợ hoa đào như vậy, cậu ấy giải thích với cậu chưa.”
“Chưa.”
“Như thế là quá mức rồi đấy, cậu nhìn Lư Hoan vừa nãy đi nói nhiều câu khó nghe như vậy, nói như kiểu cậu cướp Chung Hằng, cũng không biết có đúng là Chung Hằng thích con bé không?”
Tưởng Mông nghĩ nghĩ, nhắc nhở,:”Hứa Duy, cậu không nên quá choáng váng, chuyện như vậy cậu đến tìm cậu ây nghe giải thích, nếu quả thật giống như Lư Hoan nói, thì không phải cậu ấy nghiêm túc yêu cậu, chỉ là chơi một chút rồi sẽ chia tay, vậy thì cậu liền thảm rồi.”
Hứa Duy nói: “Có cái gì thảm. Nếu là như vậy coi như xong.”
“Cậu không lỗ à.” Tưởng Mông khuyên cô: “Cậu nghe tớ một lần, chuyện của Lư Hoan cậu hỏi một chút hắn, xem cậu ấy nói như thế nào.”
Hứa Duy cười: “Được, tớ hỏi.”
Đã là lúc nghỉ giữa giờ, rất nhiều người đi ngủ, lớp học tương đối yên tĩnh.
Mới vừa đi tới cửa phòng học, Hứa Duy đã nhìn thấy Chung Hằng ngồi trên chỗ của cô, mà Lâm Ưu rất tự giác ngồi xuống bàn sau.
Hứa Duy đi qua, Chung Hằng đang viết bài tập.
Cô không quấy rầy, ngồi ở chỗ Lâm Ưu đọc báo, thấy anh bỗng nhiên ở đó không nhúc nhích, cô cầm bút viết lên giấy nháp: “Có đề không biết làm?”
Chung Hằng giương mắt, ngòi bút chỉ cho cô nhìn.
Đây là đề thi hàm số chẵn lẻ, không khó.
Hứa Duy tiếp tục giải trình tự lên giấy
Chung Hằng xem xét lập tức đã hiểu, cúi đầu viết lại, viết xong đặt bút xuống, từ trong túi lấy ra kẹo bạc hà đưa cho Hứa Duy.
Hứa Duy bóc ra một viên cho anh, mình cũng ăn một viên.
Một lúc sau, cô cúi đầu viết lên giấy nháp, đẩy tới chỗ anh —— Lư Hoan là bạn gái trước kia của anh sao?
Tác giả có lời muốn nói: luôn luôn sẽ up rất khuya, đừng chờ.
PS: Sắp kết thúc, sắp không được gặp mọi người <3
Mình nói luôn mình chỉ edit lại từ bản cv không đảm bảo được độ chính xác, mn thích thì đọc cv không cần đọc xong r chỉ trích mị:), bà đây tính khí không khác gì Chung ca.
(1): Kế đến là bậc sơ trung, gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.