Kassandra Von Gotthart ngồi lặng lẽ bên bờ hồ trong công viên Charlottenburger. Những gợn sóng lăn tăn đuổi nhau trên mặt nước…
Nàng nhặt một viên sỏi ném xuống mặt hồ. Trời sắp vào thu, nắng đẹp. Mái tóc vàng xõa trên bờ vai, một màu ngà tươi đẹp làm cho khuôn mặt nàng thêm dịu nhẹ. Đôi mắt tươi vui như ẩn giấu những tiếng cười tinh nghịch, nhưng cũng không giấu hết những nét suy tư, mơ mộng xa xôi…
Bên kia hồ là tòa lâu đài cổ kính Charlottenburger Scholoss đứng in hình trên mặt hồ, hòa nhập nàng vào cuộc sống riêng biệt chứ không phải những gợn sóng đơn lẻ mà nàng đang sống…
Kassandra duỗi người nằm xuống trên bãi cỏ xanh, bàn tay xinh đẹp của nàng lần xuống cỏ tìm một viên sỏi khác để ném. Có hai con vịt trắng đang bơi trên hồ… Kassandra như chìm vào giấc mơ xa…
Bỗng giọng nói bên tai nàng như kéo nàng ra khỏi thực tại:
– Em đang nghĩ gì thế?
Nàng cười đáp:
– Không, em có nghĩ gì đâu, – rồi nàng đưa tay về phía người đàn ông. Bàn tay nàng xinh đẹp với một chiếc nhẫn nạm kim cương lóng lánh…
Họ gặp nhau hồi mùa đông vừa qua, trong một dạ tiệc mừng cuốn sách thứ hai của chàng đã xuất bản, cuốn Der Kuss. Cuốn sách đã đưa chàng vào một vị trí trong văn học hiện đại nước Đức, chứng thực tài năng vững chắc của chàng. Mới ba mươi ba tuổi mà Dolff Sterne đã đưa được một tác phẩm của mình lên tới đỉnh. Và cũng qua nó mà chàng đã gặp được ước mơ của chàng….
Đêm mới gặp Kassandra, vẻ đẹp của nàng đã làm cho Dolff nín thở! Ở Berlin thì ai cũng biết tiếng nàng, nhưng đó là một mệnh phụ gần như không ai động đến được!
Lần đầu tiên gặp Kassandra mặc chiếc áo lụa kim tuyến bó sát người, Dolff cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người anh. Kèm theo là cái vẻ xa xôi, lặng lẽ, đôi mắt và nụ cừơi của nàng, làm cho Dolff chết đi được.
– Xin chúc mừng!
– Gì ạ? – Anh quá hồi hộp, chỉ thốt ra được hai tiếng, như một đứa trẻ lên mười. Hoá ra nàng cũng gần gũi chứ đâu có kiêu sa như người ta đã nói… Bữa tối đó.. nàng ra về sớm. Biến đi như cô Lọ Lem trong truyện thần tiên, giữa khi anh đang lu bu tiếp khách. Anh đã muốn tìm chạy theo nàng…
Hai tuần sau họ lại gặp nhau, tại công viên Charlottenburger này.
– Cô có thường đến đây không? – Dolff hỏi. Họ đứng bên nhau một lúc lâu. Nàng nhìn lên anh, mỉm một nụ cười có vẻ bí mật rồi gật đầu nói:
– Lúc nhỏ em thường đến đây chơi luôn.
– Cô ở Berlin đến à? – Câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng vì không biết nói gì nên anh hỏi cho có hỏi. Nàng cười:
– Vâng, còn anh?
– Munchen.
Nàng gật đầu, và họ lại đứng lặng yên. Anh tự hỏi không biết nàng bao nhiêu tuổi. Hăm hai chăng? Hay hăm bốn? Khó đoán!
Bỗng nàng cười lớn khi thấy ba đứa nhỏ đang đùa với một con chó dưới nước, con chó không chịu lên bờ, chúng cũng không chịu lên, mặc dù chị vú réo gọi.
Kassandra nói:
– Lúc nhỏ em cũng thế, nên bị bà vú cấm không cho vào đây cả tháng!
Anh mỉm cười. Anh tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng vì nàng đang mặc áo đẹp, đeo nhẫn kim cương nên anh khó tưởng tượng nàng đuổi theo con chó dưới nước như thế nào. Và anh không thể đoán được chuyện đó là vào khoảng năm nào. Năm 1920 chăng? Hay 1915? Trong những năm đó anh đang vừa đi học vừa phụ giúp cha mẹ trong việc làm bánh mì để bán. Những năm tháng như xa xôi ấy…
Sau lần gặp gỡ đó Dolff thường hay ra công viên Charlottenburger này, để kiếm chút không khí thiên nhiên sau cả ngày ngồi viết. Nhưng trong thâm tâm vẫn là để tìm kiếm lại đôi mắt đẹp, mái tóc vàng kia… Và cuối cùng gặp lại nàng vẫn bên bờ hồ này. Nàng thoáng vui khi thấy mặt anh. Hình như họ thông cảm nhau qua yên lặng – Cứ viết xong là anh ra đây đi dạo – Và nếu đi đúng giờ thì thấy nàng ở đấy…
Họ trở thành quen thuộc với khung cảnh này. Họ nhìn những em bé đang chơi chung quanh để kể lại tuổi nhỏ của mình cho nhau biết. Nàng nói nàng muốn theo ngành sân khấu, nhưng cha nàng không chịu. Dù vậy đó vẫn là ước mơ thầm kín của nàng. Nàng nghĩ rồi ra thế nào nàng cũng viết kịch. Vì thế mỗi khi nghe anh nói về chuyện viết văn viết báo của anh thì nàng rất say mê. Anh kể anh khởi sự nghề viết ra sao, tác phẩm đầu tay thành công thế nào. Anh đã rời Munich cách đây bảy năm để đế. Berlin. Đã có một tác phẩm thành công. Và cách đây hai năm anh đã mua một căn nhà, vân vân… Thế mà trông anh vẫn còn rất trẻ, đôi mắt vẫn như luôn ngạc nhiên trước cuộc đời.
Nàng rất thích thú câu chuyện của anh. Lại nghe anh kể về các tác phẩm đã viết. Nàng cảm thấy các truyện anh viết như sống động, các nhân vật của anh như hiện thực trước mắt nàng… Và khi nói chuyện với anh nàng cũng trở nên sống động tươi vui.
Cho đến bây giờ sau nhiều lần gặp nhau như vậy, Dolff thấy nơi K. có một cái gì khác lạ, một cái gì trẻ trung, vui vẻ và cũng tinh tế.
– Kassandra, em có hiểu là tôi cảm mến em thế nào không? – Anh hỏi.
– Thế thì anh có định viết một cuốn sách về em không?
– Có nên viết không?
– Nói vậy chứ có gì mà viết! Đâu có thành công, thắng lợi hay sự nghiệp hay gì để anh viết được về em. Em chẳng có gì cả!
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi:
– Em nghĩ thế thật à?
– Thật đấy. Em được sinh ra, được mặc áo đẹp, đi dự các bữa ăn ngon, đi nghe các buổi nhạc hay, thế rồi mai mốt chết. Hết.
Có gì đâu?
Mới hai mươi chín tuổi nàng đã có vẻ như tắt mọi niềm hy vọng… Nàng không hy vọng cuộc đời khác hơn được.
– Thế còn vở kịch em định viết thì sao?
Nàng nhún vai. Nàng là một tù nhân trong một chiếc lồng vàng. Một lát nàng cười bảo:
– Em chỉ có hy vọng để nổi tiếng là được anh đưa vào một cuốn tiểu thuyết, và biến em thành một nhân vật lạ lạ thế nào đó…
Điều đó thì anh đang làm nhưng anh không dám nói với nàng. Chưa dám thì đúng hơn. Anh nói:
– Thôi được. Thế thì em muốn tôi mô tả em như thế nào? Viết em đặc biệt như thế nào thì hợp? Một nữ điệp viên nhé? Một nữ bác sĩ phẫu thụât? Hay là tình nhân của một nhân vật lừng danh?
Nàng nhăn mặt, rồi cười nói:
– Dễ sợ! Nào, để xem… – Họ dừng lại, ngồi xuống trên bãi cỏ. Nàng nói:
– Thôi, một nữ diễn viên đi.. Anh viết em thành một nữ diễn viên nổi tiếng trên sân khấu London…
Nàng nghiêng đầu, đưa mấy ngón tay quấn quấn mấy sợi tóc. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh nắng chiều.
Nàng tiếp:
– Sau đó anh cho em qua nước Mỹ, thành một minh tinh bên đó…
– Nước Mỹ à? Nước Mỹ, nhưng mà ở đâu bên đó?
– New York.
– Em có đến New York hồi nào chưa?
Nàng gật đầu:
– Em đi với cha, năm mười tám tuổi. Tráng lệ lắm. Cha và em là….? – Nàng không nói tiếp. Cha nàng và nàng là khách của
Tổng Thống Mỹ ở Washington D.C., nhưng nàng thấy không nên nói ra. Sợ làm anh ta ngại ngùng. Nàng muốn được làm bạn anh ta. Thích anh lắm. Nàng nghĩ là dù anh ta thành công thế nào, anh ta cũng sẽ không bao giờ bước vào cái xã hội của chính trị đó. Nhưng Dolff hỏi:
– Cha và em là… gì?
Nàng nói lảng đi:
– Là những người yêu thích New York. Ít ra thì em là người thích New York nhất.
– Nó giống Berlin không?
Nàng lắc đầu:
– Không, nó bảnh hơn. Mới mẻ, hiện đại, sầm uất hơn nhiều.
– Vậy em thấy Berlin buồn lắm phải không? – Nhiều khi anh không khỏi buồn cười cho nàng. Đối với anh thì Berlin không thua gì
New York. Đoạn anh nói:
– Nói đùa em tí vậy thôi. Có giận không?
– Không đâu! Em có cảm nghĩ là em hiểu anh hơn ai cả.
Chính Dolff cũng có cảm nghĩ như vậy đối với nàng. Anh nói:
– Tôi hiểu em muốn nói gì. – Đoạn anh cầm tay nàng, bàn tay có chiếc nhẫn kim cương, anh hỏi:
– Mời em đến nhà tôi dùng trà, được không?
– Bây giờ ấy à? – Nàng cũng muốn lắm.. Nhưng nàng do dự, thấy cần suy nghĩ…
Anh ta lại nói:
– Vâng, bây giờ. Em có bận việc gì không?
– Không, không bận gì… Nhưng.. – Nàng nhìn chàng đoạn nói:
– Thôi được…
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nàng kể vài chuyện khôi hài, rồi cười lớn, như đã rất thân nhau. Anh đưa nàng đến ngôi nhà cổ bên kia hồ. Cánh cửa gỗ to có chạm trổ vừa mở ra, là gian phòng lớn lát đá hoa, và trên tường là một bức họa vĩ đại. Nàng nói:
– À thì ra đây là nơi tác giả nổi danh đang ở!
Anh ta mỉm cười ngượng ngập nói:
– Ngôi nhà thì lại nổi danh hơn tôi nhiều. Nó là của một vị Nam tước hồi thế kỷ mười bảy, và đã qua tay nhiều người danh tiếng hơn tôi lắm.
Nàng nhìn lên trần nhà có chạm trổ đẹp, và nói:
– Đẹp quá anh Dolff nhỉ.
– Em đi tiếp, tôi chỉ em xem.
Những ngọn đèn pha lê, những cửa sổ chạm trổ, nhìn ra vườn rộng đầy hoa. Phòng khách rộng rãi. Phòng làm việc xinh đẹp. Rồi thì phòng ăn, nhà bếp, và cả phòng cho gia nhân. Nhưng trong phòng gia nhân thì anh để một chiếc xe đạp và bộ ván trượt tuyết. Trên lầu có hai phòng ngủ rộng rãi có cửa sổ nhìn qua công viên, và bên ngoài có sân nhỏ để đứng hóng mát… Ở góc phòng ngủ lại có cầu thang dẫn lên trên nữa. Nàng hỏi:
– Cái gì trên đó?
Anh ta mỉm cười, rất hãnh diện vì vẻ thán phục của Kassandra, và nói:
– Trên đó là tháp ngà của tôi. Tôi viết trên đó.
– THế mà em tưởng anh viết dưới phòng làm việc kia.
– Không. Dưới đó để ngồi chơi, nói chuyện với bạn bè.
– Em lên xem chỗ anh viết được không?
– Được chứ, nếu em chịu khó lội qua đống giấy bừa bãi trên đó.
Tuy vậy căn phòng mở cửa nhìn ra bốn phía. Có lò sưởi nhỏ. Và góc nào cũng có sách. Một chiếc ghế bành lót da màu đỏ giữa phòng. Kassandra ngồi vào ghế và xuýt xoa:
– Tuyệt quá! Căn phòng này tuyệt quá!
– Chính vì căn phòng này mà tôi mua ngôi nhà. Đây là tháp ngà của tôi!
– Anh hay lắm. Ngôi nhà quá đẹp!
Nàng ngồi, chân co dưới ghế, và nhìn Dolff với đôi mắt hiền từ yên ổn mà anh chưa bao giờ bắt gặp. Nàng nói:
– Dolff, anh biết không, ngồi đây em có cảm tưởng như ở nhà. Em có cảm nghĩ như đã mong đợi cả một đời để được đến ngồi đây.
– Có lẽ ngôi nhà này cũng đang chờ đợi em từ bao năm nay… Như tôi vậy! – Anh nói xong mời thấy lỡ lời. Nhưng nàng không tỏ ý giận dữ. Anh vội nói:
– Xin lỗi, ý tôi không định nói…
– Không sao, Dolff. – Và nàng đưa tay về phía anh. Anh cầm tay nàng, bàn tay có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Rồi anh nhẹ kéo nàng vào người anh, đặt môi hôn nồng nàn. Họ ôm nhau đứng lặng hàng giờ. Hồi lâu anh mới định thần và nói:
– Kassandra… – Trong mắt anh vừa lộ niềm vui mà cũng thoáng nét ân hận. Nhưng nàng đứng quay lưng về phía anh và nhìn xuống công viên rồi nói như thì thầm:
– Anh, anh đừng nói lời xin lỗi gì em.. – Nàng quay lại nhìn vào mắt anh và tiếp – Em cũng mong anh từ lâu…
– Nhưng…
Nàng đưa tay lên bụm miệng anh, không cho nói. Rồi bảo:
– Em hiểu. Anh định nói rằng: nhưng Kassandra Von Gotthart không bao giờ nói những lời như vậy. Phải không?
Đôi mắt nàng như nghiêm trang lại, rồi nàng tiếp:
– Cũng đúng thôi. Đáng lẽ em không nói. Nhưng em lại muốn nói. Muốn lắm. Trước nay em sống cuộc đời em đúng như em phải sống. Để rồi có gì, anh biết không Dolff? Chằng được gì cả. Em là ai? Chẳng là ai cả! Em là một sự trống rỗng. – Nước mắt long lanh làm cho nàng thấy như sương mờ lên cảnh vật. Nàng tiếp:
– Em mong đợi anh để cho tâm hồn em tràn đầy một ước vọng…
Dolff đưa hai tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, và nhỏ nhẹ nói:
– Em đừng nghĩ rằng em chẳng là ai cả. Em là tất cả đối với tôi. Mấy tháng nay tôi mong được biết về em nhiều hơn, được san sẻ một phần đời em. Nhưng không muốn làm tổn thương em, Kassandra ạ! Tôi không muốn kéo em vào thế giới cuộc đời tôi, để rồi làm lụy đời em. Tôi không có quyền làm như thế. Tôi không có quyền đưa em đến chỗ sống không thấy hạnh phúc.
– Cái gì? Đây mà anh nói không hạnh phúc sao? Sống với anh đây mà không hạnh phúc à?
– Vâng đúng thế! Mà nếu hạnh phúc thì được bao lâu? Trong một giờ? Hai giờ? Hay một buổi chiều?
Anh nhìn nàng có vẻ buồn bã.
Nàng cúi đầu, môi khẽ run run, nàng nói:
– Được vậy cũng đủ. Chỉ một khoảnh khắc thế này trong đời em cũng đủ.. Em yêu anh, Dolff ạ… Em yêu anh…
Anh hôn lên môi nàng để nàng không nói nữa. Rồi hai người lặng lẽ trở xuống. Dolff cầm tay Kassandra dẫn nàng qua chỗ giường nằm của anh. Anh nhẹ nhàng cởi áo cho nàng. Hai người quyện lấy nhau và tâm hồn đầy hạnh phúc…
Bốn tháng sau cái buổi chiều hôm ấy, cả Dolff và Kassandra đều thay đổi rất nhiều. Đôi mắt của Kassandra long lanh linh động, nàng hay đùa Dolff, ngồi tréo chân trên giường của anh, kể cho anh nghe những chuyện vui cười.. Còn Dolff, tác phẩm của anh có một nét khác, một chiều sâu và một cảm xúc khác, như phát xuất từ tận đáy lòng anh. Họ chia sẻ cho nhau một tình cảm mà họ nghĩ là chắc chưa ai có được. Đó là tình cảm kết hợp của sự phấn đấu vươn lên của anh đạt đến chân lý, và sự phấn đấu của nàng vươn lên bứt bỏ những ràng buộc vàng son!
Nay họ bớt đi dạo buổi chiều ở công viên, vì mỗi lần họ đi ra khỏi nhà với nhau là nàng có vẻ buồn. Nàng muốn ở trong nhà với anh hơn, với cái thế giới riêng biệt của họ. Nàng không muốn chia sẻ với thế giới bên ngoài.
Có bữa đang đi dạo với nhau Dolff hỏi:
– Em muốn trở về chăng?
– Vâng, em muốn trở về nhà anh. – Dolff nhìn Kassandra lấy làm lạ. Nàng hỏi: – Sao anh nhìn em gì thế?
– Vì em đẹp lạ lùng. Nếu anh viết về em thì hoàn toàn không diễn tả được, em chỉ thiệt thòi.
– Thỉ anh cứ tả là em xấu, ngu và mập phì. – Cả hai cùng cười lớn.
– Em thích thế à?
– Thích lắm! – Nàng cười tinh nghịch như chọc quê anh.
– Nếu viết như em nói đó thì còn ai nhận ra là em nữa!
– Mà anh định viết về em thật à?
Dolff yên lặng suy nghĩ. Họ cùng nhau chậm chậm trở về nhà anh. Một lát anh nói:
– Một ngày kia anh sẽ viết. Bây giờ thì #hưa!
– Sao vậy?
– Vì anh đang yêu em nồng nhiệt quá, không thể viết cho mạch lạc được. Mà có lẽ anh không bao giờ viết về em cho mạch lạc được.
Những buổi chiều của họ bên nhau thường là rất tuyệt vời đối với cả hai người. Khi thì ái ân, khi thì ngồi bàn luận tác phẩm. Dolff thấy rằng Kassandra là người phụ nữ mà anh đợi suốt một nửa đời của anh.. Còn đối với Kassandra, Dolff là người nàng mong ước cho tâm hồn nàng. Dolff hiểu được các ước mơ, cũng như các ngõ ngách của tâm hồn Kassandra… Họ hiểu được nhau và thấy cần nhau.
Lúc này Dolff hỏi:
– Em dùng trà không? – Kassandra thò tay vào túi xách lấy chiếc lược ngà chải lại tóc, rồi quay lại nhìn Dolff mỉm cười nói:
– Anh đừng có nhìn em cười như thế.. Cái gì, trà à?
– À, thôi, Kassandra lên lầu đi!
– Anh định cho em xem một chương mới viết à? – Nàng mỉm cười và đôi mắt rất tinh nghịch.
– Vâng, anh có cả một cuốn sách muốn thảo luận với em…!
Một giờ sau trong khi Dolff đang còn ngủ vùi thì Kassandra lặng lẽ ra khỏi giường. Sáu giờ chiều, nàng phải về thôi, mặc dù không muốn rời Dolff.. Nàng đứng cạnh giường nhìn Dolff một lát trước khi về. Bỗng Dolff như cảm nhận được cái nhìn của nàng, anh mở mắt và hỏi:
– Em đi à?
Nàng gật đầu và nói:
– Em yêu anh!
– Anh cũng yêu em. – Anh ngồi dậy cầm tay nàng và nói – Mai gặp lại em.
Nàng mỉm cười hôn anh, rồi bước ra. Tới cửa nàng còn đưa tay lên hôn gió với anh.