– Cô nghỉ là cha cô đi họp một cuộc họp kín à, Cô Fraulein von Gotthard? Thật chứ? Hay lắm ! Họp với ai?
Đại úy Dietrich von Rheinhardt nhìn Ariana có vẻ chăm chú. Đây là một cô gái đẹp. Đẹp từ đầu đến chân. Ông ta lại hỏi:
– Cô nghỉ là cha cô họp với ai?
Viên Đại úy hỏi lui hỏi tới câu đó trong gần hai tiếng đồng hồ qua , từ lúc họ đưa nàng đến đây, văn phòng chỉ huy của một sổ mật vụ. Nàng cảm thấy lạnh xương sống. Nhưng nàng cố không tỏ ra sộ hải, tức giận, hay mệt mỏi. Nàng lễ phép trả lời các câu hỏi, cố giữ đúng vẻ quý phải của một phụ nữ thượng lưu. Lần nào cũng vậy.
– Tôi không có ý niệm gì về chuyện ba tôi họp với ai, thưa Đại úy. Ông không bao giờ trao đổi những bí mật trong công việc với tôi cả.
– Cô nghĩ là ông nhà có những bí mật chứ?
– Theo ý nghĩa công việc mà ba tôi làm cho Đế chế.
– Cô nói hay lắm! – Viên Đại úy ngồi dựa ra ghế , châm thuốc hút. Rồi hỏi :
– Cô dùng trà nhé?
– Không ạ , cám ơn Đại úy.
– Thôi , cô dùng tí rượu nhẹ nhé.
Họ rất lịch thiệp nhã nhặn với nàng. Nhưng thấy bức ảnh của Hitler cở lớn đang nhìn vào mặt nàng, Ariana cảm thấy không yên tâm chút nào ở đây.
– Không ạ , cám ơn Đại úy.
– Cô kể cho chúng tôi nghe những cuộc họp bí mật của cha cô đi !
– Tôi đâu có nói là ba tôi họp bí mật gì.Tôi chỉ biết là nhiều hôm ba tôi về nhà trễ, thế thôi.
-Có lẽ đi với một bà nào chăng?
– Thưa Đại úy , tôi rất tiếc là không biết rõ ạ !
– Vâng, xin lỗi , hỏi thế cũng hơi tò mò. – Đôi mắt viên Đại úy nhìn nàng có vẻ xấu xa độc ác. Y tiếp:
– Thế còn cậu em cô? Cậu ta cũng đi họp bí mật à?
– Nó mới mười sáu tuổi ạ!
– Thì cậu ấy họp với thanh niên, phải không ạ? Phải chăng gia đình cô không có cảm tình lắm với Đế chế, như chúng tôi tưởng.
– Không đúng đâu Đại úy ! Em trai tôi vừa bận học , vừa bị bệnh suyễn… Vả lại mẹ tôi đã chết…
– Mẹ cô chết khi nào?
– Mười năm rồi, Đại úy.
– Tôi hiểu. Cậu ấy còn nhớ mẹ, thật tội nghiệp. Chắc cậu em phải là người dễ cảm lắm.
Ariana gật đầu. Nàng không biết trả lời như thế nào. Nàng nhìn đi chỗ khác, tránh mặt viên đại úy. Y hỏi:
– Có lẽ cậu ta dễ cảm xúc quá nên không hợp với quân đội. Có lẽ vì thế mà cha cô và cậu ta trốn khỏi đất nước , vào giờ phú cần thiết phải không ạ?
– Không có lý. Nếu họ đi , sao tôi còn ở đây?
– Thế cô có biết người tên Max, Maximilan Thomas, cô nói cho chúng tôi nghe đi. Ông ta còn trẻ , thường thăm cha cô , hay có lẽ thăm cô…
– Ông ấy là bạn cũ của ba tôi.
– Ông ấy chỉ trốn cách đây năm tháng. Đúng vào đêm cha cô mất xe hơi. Sau đó tìm thấy lại ở nhà ga Berlin. Có lẽ có sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
Lạy Chúa , họ biết chuyện về Max rồi chăng?
– Tôi nghĩ chuyện mất xe nhà tôi không dính dáng gì đến ông Max.
Viên Đại úy kéo một hơi thuốc dài. Rồi nói:
– Thôi bây giờ trở lại chuyện cậu em của cô một chút. Cậu ấy có thể đi đâu nhỉ? Tôi nghe nói cô nuôi cậu ta suốt hai ngày qua vì cậu ấy bệnh cảm.
Nàng gật đầu. Viên Đại úy tiếp:
– Thế rồi cô xuống nghe điện thoại , thì cậu ta biến đi mất. Theo tôi nghĩ có lẻ caa5ut ta đã đi từ hai ba hôm trước. Có lẽ sáng hôm qua chẳng hạn , cùng lúc với khi cha cô đi khỏi văn phòng. Cô thấy có ngẫu nhiên gì chăng?
– theo tôi thì chẳng thể được. Bởi vì chiều hôm qua và sáng nay nó vẫn ở trong phòng nó.
– Cậu ấy thật may mắn có cô chị tận tâm như cô. Cô canh chừng cho cậu ấy ghê lắm.
Ariana thấy lạnh xương sống. Chỉ có thể là bà vú Hedwig hoặc là Berthold báo tin cho ông ta. Nàng cảm thấy buồn nôn trước sự thật , trước sự phản bội của đám gia nhân. Song nàng phải đóng cho hết vở kịch , không cho viên Đại úy nàn thấy rỏ.
Viên Đại úy nói:
– Điều tôi lấy làm lạ là họ đã đi và bỏ cô lại. Mà cô thì vẫn cố che giấu. Hay là cô hy vọng cha cô trở lại?
Ariana phản bác lại:
– Chúng ta đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ , mà ông hỏi những câu tôi không thể trả lời được. Sự kết tội và giả thuyết ông đưa ra đều không đúng.Tại sao cha tôi lại bỏ đi và để tôi lại đây được?
– Thực ra thì, thưa cô , tôi không tin thế. Cho nên chúng ta phải chờ xem. Khi cha cô về chúng tôi sẽ bàn chuyện.
– Chuyện gì ạ?
– Chuyện trao đổi. Trao cô con gái cho ông ta để… Nhưng chúng ta khoan bàn đến chi tiết… Tôi sẽ bàn với cha cô khi ông trở về. Bây giờ, tôi xin lỗi cô , cô sẽ theo Trung úy Hildebrand về phòng dành cho cô.
– Phòng dành cho tôi? Tôi không được về nhà à?
Nàng cố không khóc. Viên Đại úy đáp :
– Không , thưa cô. chúng tôi sẽ tiếp đãi cô tử tế cho đến khi cha cô trở về. Cô ở đây thoải mái vớ chúng tôi.
– Vâng.
– Cô thật là một phụ nữ khả ái , thông minh , và đặc biệt. Cô không khóc lóc , van xin , hay cãi vã gì cả. Tôi nghĩ là rất tốt.
Nàng muốn tát vào mặt y một tát.
Viên Đại úy bấm chuông nhưng không có ai vào. Y bước tới cửa , dòm ra ngoài, cự nự :
– von Tripp, chúng đi đâu hết cả?
– Chắc họ đi ăn tối ạ. trể lắm rồi. – Lúc ấy là bảy giờ tối.
– Đồ heo. Chỉ lo ăn với ăn. thế còn anh , sao không đi với chúng nó?
– thưa, tối nay tôi trực ạ.
– Thôi, đưa cô này xuống dưới. Tôi làm việc xong rồi.
Viên thiếu úy đáp :
– Vâng ! – Y đứng lên rập chân chào. Rồi y bước vào phòng , ra lệnh cộc lốc :
– Đứng lên ! – Ariana vẫn ngồi yên.
Viên Đại úy ở ngoài bước vào nói:
– Thiếu úy nói cô đứng dậy đấy thưa cô. Cô vui lòng làm theo anh ta…
Ariana đứng dậy. Nàng thấy viên thiếu úy có vẻ sợ sệt tên Đại úy lắm. Ra tới ngoài phòng y nắm cánh tay nàng và bảo:
– Cô đi theo tôi. Tôi bảo gì phải làm thế. Tôi không muốn cải vã với tù nhân , nhất là phụ nữ. Cô đừng gây trở ngại cho cô và cho tôi.
Ariana đi nhanh theo bước chân sải của y. Nàng biết rõ là chúng đã bắt nàng. Nàng không hiểu rồi cha nàng có thễ lo cho nàng ra được không.
Tên Thiếu úy đưa nàng xuống một căn phòng ẩm thấp. Chiếc cửa sắt mở ra , và nàng vào một dãy phòng ngục !
Một nữ Trung sẽ đẩy Ariana vào một căn phòng có nhiều phụ nữ đang khóc lóc, có cả tiếng trẻ con. Song Ariana không thấy rõ mặt họ vì chỉ có mấy khung cữa song sắt nhỏ xíu không đũ sáng. Nàng phải cắn răng không khóc.
Lát lâu trong căn phòng ghê gớm, Ariana mới bắt đầu khóc nho nhỏ , rồi khóc nức nở.