Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 47

Tác giả: Danielle Steel

— Chừng nào đám cưới đây, bác Max và má?

Ariana nhìn Max, rồi nhìn Noel, bảo:

— Định khoảng lễ Giáng sinh. Sao, con thấy thế nào?

Sau khi đi du lịch châu Âu về Noel đã tìm mua được căn nhà ở khu Đông, ở đường Năm Mươi, nhìn ra sông Đông, gần khu các quán rượu. Anh vẫn thích đi uống với các bạn đồng khoa của anh, và thời gian nghỉ của anh chưa hết hẳn. Anh vẫn chưa tròn hăm sáu tuổi. Từ hôm dọn ra ở riêng, hôm nay anh mới lại đi dùng bữa tối với mẹ và Max.

Nghe mẹ định lễ Giáng sinh làm đám cưới, anh nói:

— Tuyệt lắm, như vậy làm trước sinh nhật của con nhé. Đám cưới lớn không má?

— Không, con ạ. Ở tuổi của mẹ và bác Max, chỉ cần mời vài người bạn thôi. – Có một thoáng xa xôi trong mắt Ariana. Đây là lần thứ ba trong đời nàng, nàng làm đám cưới. Noel nhìn mẹ và hiểu. Từ ngày đi châu Âu về anh hiểu mẹ anh hơn. Anh nói:

— Má, con có thể mời một người bạn của con không?

— Dĩ nhiên được ! Ai, má có biết họ không?

— Có. Má gặp cô ấy hôm lễ tốt nghiệp của con đấy. Má nhớ Tamara không?

Max cười lớn nói:

— Cái cô tóc dài đen, xinh đẹp ấy phải không?

— Vâng !

Ariana mỉm cười bảo:

— Má nhớ ra rồi. Cô sinh viên luật pháp búp bê chứ gì?

— Đúng rồi. Cô ấy nhân Giáng sinh sẽ về thăm cha mẹ, nhân tiện con có thể mời dự đám cưới này, nhá?…

— Được chứ, Noel !

Max vẫn thấy nơi Ariana có ám ảnh gì đó về cô gái bạn của con nàng. Tối hôm đó trước khi đi ngủ Ariana hỏi Max:

— Hình như Noel nó chưa nghiêm túc trong việc hôn nhân của nó anh nhỉ?

Max ngồi xuống giường, mỉm cười bảo:

— Anh nghĩ là nó chưa thực sự ổn định việc này.

— Em cũng hy vọng thế. Nó chưa tròn hăm sáu !

Max cười vui, bảo:

— Thế chứ lúc em sinh nó thì em bao nhiêu?

— Cái đó khác, Max ! Lúc đó em hai mươi tuổi, nhưng lúc đó là thời chiến tranh !

— Mà nếu không có chiến tranh, em có để tới hăm sáu mới lập gia đình không?

— Ô, Max, bên đó khác, thời đó khác !

Hai người yên lặng một lúc lâu. Rồi Max mới hỏi:

— Sao, Ariana, sau bao nhiêu năm, bây giờ em đã nhất định lấy theo tên anh chưa?

Nàng ngạc nhiên, nói:

— Dĩ nhiên em lấy theo tên anh. Sao hỏi thế?

Max nhún vai:

— Không biết ! Lúc này các bà rất độc lập. Anh nghĩ là em vẫn thích mang tên Ariana Tripp.

— Không ! Em thích được gọi là bà Thomas hơn. Bây giờ đã đúng lúc rồi.

Max vuốt tóc nàng và nói:

— Ariana, điểm anh thích nhất ở em là em quyết định rất nhanh: hai mươi lăm năm để quyết định một câu trả lời !

Nàng cười lớn, tiếng cười như thủy tinh của những năm còn con gái, làm Max thấy đầy yêu thương.

Bình luận
× sticky