— Ariana, chị đi bơi không? – Julia đấm cửa phòng Ariana lúc chín giờ sáng và gọi vang rần.
— Sớm thế? Chị chưa dậy mà !
— Anh Paul cũng chưa dậy nốt. Vậy mà nói đi bơi !
Vừa lúc đó Paul bước tới nói:
— Tôi đây, đi bơi với mấy cô bé quái vật này, Ariana có đi không?
— Ồ, đi, đi chứ ! – Nàng vươn vai, mỉm cười. Paul bước thẳng vào, ngồi trên giường nàng, và hôn mái tóc vàng của Ariana.
— Không đi tôi cũng kéo xuống biển nhận nước !
— Hay nhỉ ! – Họ cùng cười. Rồi Paul hỏi:
— À này, tối nay cô có thích dự dạ vũ ở Southampton không? Ba má tôi dẫn hai con nhỏ quỷ quái đi suốt đêm đấy !
— Sao có dạ vũ thế?
— Lễ Bốn tháng Bảy. Lễ Độc Lập của nước Mỹ đấy. Cô sẽ thấy… tưng bừng lắm !
Và cả buổi sáng họ đi bơi cùng Debbie và Julia. Buổi chiều thì đi ăn ngoài trời cả gia đình. Sau đó ông Sam và bà Ruth dẫn Debbie cùng Julia đi chơi xa đâu đó. Ariana về phòng, ngủ một giấc. Tới bảy giờ nàng trang điểm để đi dự dạ vũ như Paul nói. Lúc xuống phòng khách Paul vừa thấy đã huýt sáo, cười to và la lên:
— Trời đất ơi, ai có ngờ mà đẹp thế ! – Anh ta cũng diện rất kẻng và đưa nàng ra xe mới của anh.
Quá vui, anh ta để cho nàng lái xe, và mời nàng nhắp rượu “gin”. Lúc đến nơi, buổi dạ vũ đã tưng bừng từ lâu. Có hai ban nhạc tham dự. Một ban trong nhà, một ban ngoài sân cỏ. Ở dưới bến có nhiều du thuyền đậu sẵn. Trời hôm ấy lại có trăng.
Paul hỏi:
— Ariana, khiêu vũ nhé? – Anh dìu nàng ra sàn nhảy. Lần đầu tiên họ khiêu vũ với nhau. Paul nói:
— Ồ, Ariana khiêu vũ như một thiên thần !
Nàng mỉm cười trước lời khen nịnh của Paul và họ nhảy cho đến hết chương trình nhạc. Đoạn Paul dẫn nàng đến một chỗ hàng “ba” nhìn xuống vịnh, xem các du thuyền đang bập bềnh ở bến, Paul nhìn Ariana và bảo:
— Ariana, mỗi khi đi với cô, tôi thấy hạnh phúc hết sức. Tôi chưa từng thấy ai như cô.
Nàng định đùa anh ta, hỏi về cô Joanie của anh ta, tuy nhiên nàng thấy không phải lúc.
Paul lại nói:
— Ariana, tôi có chuyện muốn nói với cô. – Anh ta cầm cả hai tay nàng, lần lượt hôn từng bàn tay và nói:
— Tôi yêu Ariana. Không biết nói thế nào hơn. Tôi yêu Ariana lắm. Không có Ariana chắc tôi không chịu nổi. Có Ariana tôi thấy hạnh phúc và thấy mình mạnh mẽ như thể làm việc gì cũng được… Nếu sau kỳ hè này mà Ariana đi, và tôi cũng đi, thì mất hết… Chắc tôi không thể để Ariana đi được !
— Paul ạ…
Vừa lúc đó một quả pháo bông nổ vang trên bầu trời. Paul thò vào túi áo anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Nàng chưa kịp nhận định gì anh đã đeo vào một ngón tay nàng, và áp môi hôn lên môi nàng say đắm. Nàng tuyệt vọng hôn đáp lại anh ta, mà lòng thì đấu tranh dữ dội.
Sau đó nàng bảo là nàng mệt quá. Paul lái xe đưa nàng về nhà ở Đông Hampton.
Ariana vật lộn với lương tâm. Làm thế nào được ! Không phải là nàng không yêu Paul. Không thể lợi dụng tình yêu say đắm của anh ta. Thật là không chính đáng khi bắt anh nhận một đứa con không phải của anh…
Đến lúc xuống xe, Paul quàng tay qua vai Ariana dẫn nàng vào nhà.
Đứng ở phòng khách anh nhìn nàng một cách buồn bã và nói:
— Tôi biết cô nghĩ gì. Cô không thích, không thích chiếc nhẫn, không thích tôi, không thích gì cả… Thì thôi vậy, Ariana, tôi hiểu.
Anh ta nói mà giọng như khóc, rồi anh kéo nàng sát vào anh, và nói khe khẽ:
— Nhưng, lạy Chúa, tôi yêu Ariana quá. Ariana hãy ở với tôi đây một đêm… Cho tôi tưởng tượng như đây là nhà riêng của chúng mình, như chúng ta đã lấy nhau…
— Paul ! – Nàng đẩy nhẹ anh ta ra, nhưng thấy mắt anh như muốn khóc. Nàng đành đứng yên để cho anh ta hôn nồng cháy. Lát sau anh đưa nàng lên phòng ngủ. Anh âu yếm nàng rồi mơn man cởi chiếc áo hoa của nàng ra. Anh vuốt ve thân thể nàng, hôn say mê lên thân thể nàng… Hai người không nói lời nào, yên lặng ái ân cho đến gần sáng, nàng ngủ lịm đi trong vòng tay anh ta…