— Anh làm gì thế? – Ariana hỏi Paul. Nàng vừa thức giấc, ngồi trên giường, thấy Paul đang loay hoay lấy áo quần trong tủ nhét vào một chiếc vali.
Anh đã để sẵn trên đầu giường một khay gồm thức ăn sáng và cà phê nóng. Anh trả lời Ariana:
— Tôi đang bỏ đồ vào vali cho Ariana.
— Nhưng đi đâu? Ba má anh tối nay trở về, không thấy chúng ta thì sẽ lo lắng, làm sao?
— Lúc đó thì chúng ta cũng đã trở về rồi.
— Vậy chứ sắp vali để làm gì? Tôi không hiểu gì cả, Paul ! – Giọng nàng có vẻ như hoảng sợ. Nàng vẫn còn ngồi trên giường quàng tấm chăn chứ chưa mặc quần áo.
— Một phút nữa sẽ nói cho cô nghe !
Lúc anh ta sắp xong vali, anh ngồi xuống giường cạnh nàng, cầm bàn tay nàng có đeo chiếc nhẫn anh vừa tặng khi đêm, rồi khe khẽ bảo:
— Bây giờ nói nhé. Sáng nay chúng ta đi Maryland, Ariana ạ !
— Maryland? Để làm gì?
Anh ta nhìn thẳng vào mắt nàng và nói một hơi dài:
— Chúng mình đi Maryland để cưới nhau. Không thể chơi trò con nít như thế này Ariana ạ. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, Ariana là một phụ nữ trưởng thành, và nếu cứ xảy ra như khi đêm một lần thì sẽ xảy ra mãi mãi. Tôi không thể đóng trò vui chơi với Ariana được. Tôi yêu Ariana. Và tôi nghĩ là Ariana cũng yêu tôi.
Anh hạ giọng nhỏ hơn:
— Ariana lấy tôi nhé, tôi yêu Ariana với tất cả tấm lòng…
— Ô, Paul ! – Nước mắt nàng tuôn ra. Nàng có thể đem lại hạnh phúc cho anh không? Nàng cứ ngồi khóc mãi. Nàng không biết phải làm sao.
— Nào, đừng khóc nữa, trả lời tôi đi, Ariana ! – Anh ta hôn cổ nàng, hôn tóc, rồi hôn lên mặt nàng – Ồ, Ariana, tôi yêu Ariana… – Nàng lặng lẽ gật đầu, rồi ngước nhìn anh. Nhưng khuôn mặt Manfred hiện lên trong trí nàng… và cả Max Thomas… Tất cả sẽ nghĩ thế nào khi nàng nhận lời lấy Paul? Nhưng nàng thấy không còn gì quan trọng nữa cả. Bây giờ là cuộc đời nàng. Không còn là cuộc đời họ nữa. Họ đã chết cả rồi… Chỉ còn lại nàng và đứa con trong bụng… và Paul… Nàng mỉm cười đưa tay ra cho Paul cầm. Nàng phải bắt đầu cho một cuộc đời mới…
— Đồng ý chứ? – Paul nhìn nàng và hỏi khe khẽ. Ariana cầm cả hai tay Paul, rồi nàng hôn từng bàn tay anh. Nàng nói:
— Vâng ! Paul ! Tôi đồng ý ! – Nàng ngả đầu vào vai anh và tiếp: – Tôi yêu Paul, Paul ạ ! – Nàng lại ngửa người ra nhìn anh, mỉm cười bảo: – Anh là một người đàn ông tuyệt vời lắm !
Paul cười lớn nói:
— Lạy Chúa ! Chắc em điên rồi ! Nhưng thôi, cứ điên như thế càng tốt !
Một giờ sau họ lên đường đi Maryland. Một vị quan tòa ở Baltimore làm lễ cưới cho họ. Bà vợ ông quan tòa chụp ảnh cho cô dâu chú rể trong khi ông quan tòa bảo Paul:
— Anh có thể hôn cô dâu đi !
***
— Má… Ba… Ariana và con đã lẻn đi làm lễ cưới với nhau rồi… – Paul nhìn cha mẹ anh và mỉm cười tiếp luôn: – Con phải ép cô ấy đi, thành thử con chưa kịp bàn luận với ba má…
Ông bà Liebman sửng sốt, nhưng không tỏ vẻ phản đối. Paul bèn nói:
— Bây giờ con xin giới thiệu với ba má, đây là bà Paul Liebman.
Anh ta cúi người về phía Ariana. Nàng quỳ một chân xuống cạnh anh ta, rồi mới đứng lên hôn anh, đoạn bước đến ôm bà Ruth. Bà ta ôm nàng một lúc lâu. Bà nhớ lại hình ảnh cô gái run rẩy sợ sệt mà bà đã cứu lên khỏi chiếc tàu tị nạn. Ông Sam đứng nhìn một lát, đoạn đưa tay bắt tay con trai ông.