– Sao cậu ấy thế nào? Bà vú Fraulein Hedwig có vẻ lo âu hỏi Ariana lúc nàng bước ra để bưng mâm ăn sạng Nàng lấy vẻ tự tin, bảo bà vú:
– Nó đỡ hơn rồi, nhưng còn hơi ho họ Tôi chắc mai là nó e.
– Vậy phải mời bác sĩ. Chứ để cậu đi trình diện mà ho là không tốt.
– Để vậy nó khỏi nói nhiều, hợp với một chiến sĩ, vú hả? Thôi không sao đâu.
– Một mình cô săn sóc từ hôm qua nay có mệt không, để tôi giúp cho.
– Cám ơn vú, vú không thấy là nó lớn rồi sao, nó ghét coi nó như con nít nựa Vả nó bảo tôi là đừng cho ai vào !
– Cậu ấy khó thế. Tôi nghĩ là vào lính sẽ khiến cho cậu ấy dễ hơn !
– Tôi sẽ bảo nó là vú nói như thế. Nàng cười vui, rồi trổ vào đóng cữa lại. Lát lâu nghe bà vú đi xa, nầng thổ dài nhẹ người.
Nàng mong cha nàng vể sớm. Thật khó lừa bà Hedwig lâu nữa. May thay cả hôm đó bà vú không tới. Cho đến chiều tối bà mới trở lại hỏi:
– Cậu chủ thế nào rồi?
– Khá lắm rồi. Chắc mai đi trìn diện được rồi. Nó còn đòi làm thí nghiệm hóa học gì đó trước khi đi. Dám làm nổ căn phòng lắm vú ơi !
– Tốt thôi – Bà vú nhìn Ariana có ý trách móc. Mới mười chín tuổi nàng đã cư xử như bà chủ lớn. Bà nói:
– Cô hỏi cậu chủ giùm tôi tại sao lại trốn tôi như thế ! Làm như học trò hư trốn học là sao?
– Để tôi hỏi, vú nhé.
– Hỏi giùm tôi đi ! Rồi bà ta trở xuống phòng của bà.
Hai mươi phút sau lại đến lượt ông già Berthold gõ cửa
– Thưa cô, có điện thoại của văn phòng ông nhà hình như gấp lắm. Cô xuống nghe chứ?
Nàng do dự , rồi đi theo ông Berthold. Nàng nhấc điện thoại lên:
– Vâng tôi nghe.
– Fraulen von Gotthard phải không ạ? – Đó là giọng cô Frau Gebsen, thư ký của cha cô.
– Vâng có gì không ạ?
– Không biết nữa… Cô ạ, sáng hôm qua ông chủ nói đi họp. Tôi tưởng họp ở Bộ Tài Chánh. Nhưng hóa ra không phải.
– Chắc ba tôi lại họp ở đâu đó ! Có gì quan trọng không cô?
– Có điện thoại khẩn ở Munich, tôi phải chuyển đến ông chủ , nhưng không gặp. Ngài Bộ trưởng thì đi Paris cả tuần lễ.
– Như vậy chắc cô nghe nhầm ba tôi nói. Ba tôi bây giờ ở đâu?
Mấy sis đọc đỡ nha. Kim sẽ tiếp….
– Ấy thế, tôi mới gọi đến cô. Sáng nay ông không về văn phòng, và nếu ông không đến Ngài Bộ Truuoo3ing thì ông đi đâu?
Cô biết được không ạ?
– Làm sao biết. Chấc ba tôi họp chỗ khác. Chằc ông sẽ gọi cho cô biết sau.
– Nhưng cả hôm nay ông không gọi về, và ông Berthold cũng vừa nói là ông chủ đêm qua không về nhà.
Cô Frau Gebsen, chuyện ba tôi đi đâu ban đêm thì không phải là chuyện của cô , hay ông Berthold , hay tôi quam tâm được – Giọng Ariana hơi run run. Không rỏ vì giận hay sợ.
– Vâng, tôi xin lỗi. tôi chỉ lo điện thoại từ Munich. Tôi ngại ông có gặp tai nạn gì chăng. Thật là bất thường cô ạ!
– Cô cứ nói với Munich, là hiện thồi ba tôi không nghe điện thoại được. Ba tôi về tôi sẽ báo cô ngay. Chắc không lâu đâu.
– Vâng, tôi hy vọng thế !
– Chắc chắn vậy thôi.
– Vâng xin cô nhắc ông gọi cho!
– Vâng tôi sẽ nhắc.
Ariana gác máy rồi trở lên lầu. Lúc tới nơi nàng thấy cữa phòng mở. Bước vội tới, nàng thấy ông Berthold và bà vú Hedwig đứng trước căn phòng của Gerhard. Nàng hỏi như hét:
– Các người làm gì ở đây?
Bà vú Hedwig mặt lạnh như băng hỏi:
– Cậu chủ đâu?
– Sao tôi biết được? Chắc là chạy trốn đâu rồi. Và tôi đã dặn là…
Ông Berthold lại hỏi:
– Còn ông chủ đi đâu?
-Thì ba tôi đâu , tôi vối ông làm sao biết được. Đâu phải chuyện của chúng ta.
Mặt nàng tái nhợt. Nàng mong cho tiếng nói đừng run. Nàng cố gắng trầm tỉnh nói:
– Còn Gerhard, chắc chạy đi đâu đó rồi. Tôi vừa thấy nó ở đây mà.
– Lúc nào? – bà vú Hedwig đầy vẻ nghi ngờ – Cậu ấy chưa bao giờ biết sửa soạn chăn giường để ngủ cả.
– Tôi đã sửa soạn cho nó. Thôi hai người đi ra cho tôi ngủ một chút.
Lúc họ đi ra rồi , Ariana ngồi run rẩy , hai tay để lên miệng, nhắm mắt lại , hàng nghìn hình ảnh, kinh hải như quay cuồng trước mắt.
Nhưng cũng chưa kinh hải bằng sự việc xảy ra khoảng nửa giờ sạu
Khi ấy nàng nghe tiếng gỏ cữa. Nàng nói ra:
– Không. Tôi đang nghỉ.
– Thế sao? xin lỗi cô tha thứ cho sự xâm nhập của chúng tôi – Đó là giọng nói của một sĩ quan của Đế chế.
Nàng đứng lên ngạc nhiên khi thất ông ta đi thẳng vào. Không chỉ ông sĩ quan mà còn thêm ba người lính nữa.
Viên sĩ quan nói:
– Tôi xin lỗi cô rất nhiều.
– Không có chi, thưa trung úy – Nàng đứng thẳng, vuốt tóc, và lấy chiếc áo khoác , khoác lên vai. Nàng nói:
– Xin mời quý vị xuống phòng khách chúng ta nói chuyện.
– Vâng. Xin cô đem theo áo choàng !
– Áo choàng à? – Tim nàng đập thình thịch.
– Vâng. Đại úy của chúng tôi nói là mời cô đến văn phòng ông ta để làm việc thì nhanh hơn là lễ mễ ở đây.
Trung úy này chính cống là một tên Nazi, từ ngoài y phục đến tâm hồn y biểu lộ qua đôi mắt xám. Ariana hỏi:
– Có việc gì quan trọng không Trung úy?
– Có lẽ có đấy. Chúng tôi nhờ cô giải thích.
Phải chăng họ đã bắt được Gerhard và cha nàng. Nhưng không thể được ! Nàng cố hết sức bình tỉnh đi theo viên Trung úy, và suy nghỉ. Nàng hiểu ra. Họ không biết gì cả nên đến hỏi nàng. Thế thôi. Nàng sẽ không nói gì cho ọ biết cả. Bất kể là thế nào.