Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 16: Lời còn chưa dứt

Tác giả: Vân Quán Phong
Chọn tập

Hai người vội đon đả hỏi, “Tuyết Ca, khuya thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?”

Lê Tuyết Ca vừa bước đến vừa nói, “Vầng, không ngủ được, ra đây xem thế nào…Chị Diệp Diệp đến rồi à?”

Lê Diệp nắm chuỗi tràng hạt, tĩnh tâm nhớ lại một đoạn kinh, điềm tĩnh gật đầu đáp lại Lê Tuyết Ca.

Đến hàn huyên với mấy người họ vài câu, Lê Tuyết Ca sẵn tiện ngồi vào cạnh Lê Diệp, thấy khóe miệng cô sưng bầm thì giật mình, “Chị Diệp Diệp, chị bị thương à?”

Lê Diệp lắc đầu, “Chị không sao.”

Lê Tuyết Ca thầm thở dài trong lòng, có lẽ chị ấy rời khỏi nơi này mới tốt.

Ở lại nhà họ Lê, mỗi giây mỗi phút cô đều không được sống yên ổn. Cảnh cô bị thím ba mắng chửi thật sự khiến người ta không thể nhìn nổi.

Ngồi một lát, Lê Tuyết Ca ghé vào tai cô, thấp giọng nói, “Chị Diệp Diệp, chiều này, em có nghe bố em nói với chú ba, bảo là ngày mai…”

Lời còn chưa nói xong, trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng ho khan thật mạnh, Lê Vân Hán trừng mắt với em gái, “Không phải bố bảo em ở trong phòng chép kinh thay bà nội à! Em chạy xuống đây làm gì!”

“Em chép bao nhiêu rồi, nghỉ một lúc cũng không được à!”

“Đừng có lằng nhằng, bảo em lên tầng thì cứ nghe đi!” Lê Vân Hán sợ cô bé lại lắm lời, vội vàng đi đến, lôi xềnh xệch cô bé đi.

Lê Tuyết Ca định nói lại thôi, quay đầu lại nhìn Lê Diệp vốn chẳng hay biết gì. Cô bé rất muốn lớn tiếng nói, nhưng lại sợ bố và anh, bọn họ đều dặn cô bé không được tiết lộ.

Tuyết Ca đi một lúc lâu, niệm xong một đoạn kinh, Lê Diệp mới ngẩng đầu, nhìn hai người đã ngủ li bì ở phía đối diện.

Bên ngoài, sắc trời đen kịt, giống như loại mực pha đặc vậy.

Vừa rồi Tuyết Ca định nói gì? Cô không nghe cẩn thận, hình như cô bé cũng không nói hết lời.

Có lẽ nên tìm cơ hội để nói tiếng cám ơn với cô bé. Cô em gái này là người duy nhất không coi cô là kẻ thù, cũng là người duy nhất ngoài bà nội có thiện ý. Nếu không được cô bé báo tin, chắc cô sẽ chẳng về chịu tang bà được. Mấy năm sau trở về, nhìn thấy bia mộ của bà rồi mới biết, chắc cô sẽ hối hận cả đời.

Vết thương trên bả vai hơi đau, cô động đậy một chút. Bên ngoài trăng mờ gió lạnh, cô nhìn một lúc rồi cúi đầu, tiếp tục niệm đoạn kinh còn lại.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba giờ sáng, người làm trong nhà ra nhắc nhở Lê Diệp rời đi. Nhà đang có tang, mọi người dậy sớm hơn ngày thường, cô phải đi sớm một chút, bằng không đến hừng đông lại chạm mắt chú thím ba.

Không cần người khác hỗ trợ, Lê Diệp tự mình lên xe lăn, động tác rất lưu loát. Mặc dù ai nhìn thấy cũng sẽ thổn thức – đang yên đang lành, không hiểu hai năm đã trải qua chuyện gì mà lại thành ra tàn phế, nhưng cứ nhớ đến Lê Sơ Vũ được mọi người yêu quý, nhớ đến cô gái xinh đẹp mong manh vì Lê Diệp mà chết, bao nỗi thương cảm với Lê Diệp đều tan thành mây khói.

Từ nhà họ Lê đi ra, sắc trời hẵng còn nhá nhem, tầm này muốn bắt xe là không thể, bên ngoài hơi lạnh, cả con đường vắng vẻ chỉ có mình cô.

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời tờ mờ sáng, trong lòng chẳng còn chút sợ hãi nào. Có đôi khi, để không sợ hãi không cần nhiều dũng khí, chỉ cần chết lặng là đủ rồi.

“Đi” qua một đoạn đường dài ở ngã tư, cánh tay liên tục đẩy bánh xe lăn hơi nhức, một chút phản ứng chậm chạp khiến bánh xe lao lên một cục đá, suýt chút nữa cả xe lộn nhào xuống.

Chọn tập
Bình luận