Thấy bên ngoài có người đến, Tần Thành tỏ vẻ vô cùng oán giận, ông ta quay đầu lại nhìn Lê Diệp, ánh mắt đầy nỗi thất vọng.
Lê Diệp không biết người đến là ai, nhưng cũng đoán được là người không thể coi thường, vì Tần Thành trốn ở đây quá lâu rồi mà trước nay vẫn chưa từng bị phát hiện.
Quay đầu mở cánh cửa bí mật, Tần Thành định chạy ra ngoài, nhưng vừa trông thấy hai mẹ con Lê Diệp, ông ta lại không dám để hai người lại.
Hất hất cằm, ông ta thúc giục, “Đi theo ta!”
Lấy chăn bọc Hi Hi lại, Lê Diệp bế nó lên rồi nhanh chân theo Tần Thành ra ngoài.
Ông ta biết lối con đường nhỏ, nhanh chóng dẫn cô ra khỏi Tần Trạch. Phía sau núi, cây cối xanh tươi, ông ta vừa bẻ những cành cây nhỏ, vừa quay đầu lại nhìn Tần Trạch đang dần khuất xa.
“Con dẫn ai đến vậy?” Tần Thành nhíu mày nhìn Lê Diệp.
Bước chân Lê Diệp có phần khó nhọc, cô lắc đầu, “Con không nói cho ai biết hết!”
“Thế thì là con bị theo dõi.” Ông ta hừ lạnh.
Lê Diệp cúi đầu nhìn Hi Hi ngủ có phần không ngon do bị xóc nảy… Người có thể theo dõi cô, cả thế giới này chỉ có một.
Đang mải nghĩ ngợi, thì từ phía sau bỗng truyền tới tiếng chó sủa, ồn ào inh tai, cách đó không xa, mà càng ngày càng gần. Cô đưa mắt nhìn Tần Thành đang gắng sức mở đường ở phía trước. Thật ra cô không sao cả, nhưng nếu Tần Thành bị Doãn Chính Đạc phát hiện, thì ông ta sẽ chẳng có kết cục tốt.
Cô quay đầu lại nhìn, trong trùng trùng cây cối phía sau, lờ mờ có bóng người. Nghe tiếng chó sủa nhức óc, cô cảm thấy cả người chợt lạnh toát.
Thoáng lảo đảo, Lê Diệp suýt nữa ngã nhào, Tần Thành vội xoay lại đỡ cô, rồi chìa tay ra, “Để ta bế Hi Hi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Bọn con không thể đi theo bố được…”
Tần Thành nhíu mày, “Con định đổi ý?”
Trán Lê Diệp lấm tấm mồ hôi, mái tóc bị nhành cây cào rối tung, cô ôm Hi Hi thật chặt, “Bố… Nếu con đi theo bố, bố sẽ không thể đi nhanh được, nếu con và Hi Hi bị tìm ra, sẽ không sao cả, nhưng bố thì không thế!”
Khóe miệng Tần Thành trầm xuống, “Ta mà phải sợ?”
“Đây không phải vấn đề có sợ hay không, nếu bố bị họ bắt được thì bố xong rồi!” Lê Diệp vừa thúc giục vừa khuyên ông ta, “Người tới đây, tám chín phần là Doãn Chính Đạc. Anh ấy sẽ không làm gì con cả Hi Hi, còn nếu anh ấy biết thân phận của bố, vì những chuyện bố làm, anh ấy sẽ không bỏ qua cho bố đâu!”
Ông ta chỉ cười lạnh, hoàn toàn không thèm quan tâm đến người tên Doãn Chính Đạc.
Lê Diệp không còn đi nổi nữa, mồ hôi thấm ướt da, cô thở hổn hển, “Bố đi trước đi, tìm một chỗ nào trốn tạm một lúc, giờ bố chỉ có một mình, sao ứng phó nổi với một đám người! Còn nhiều thời gian, con sẽ dẫn Hi Hi đi tìm bố!”
Hi Hi chợt tỉnh giấc, nằm trong lòng mẹ nhưng cũng cảm giác được sự khó chịu. Bỗng nhiên, thằng bé mở miệng gào ầm lên.
Nghe thấy âm thanh, những người kia càng xác định phương hướng được nhanh chóng hơn, vội vàng chạy về phía này.
Lê Diệp cuống cuồng che miệng Hi Hi lại, rồi nhìn Tần Thành cầu xin, “Bố đi nhanh đi! Còn nhiều thời gian mà!”
Tần Thành nhìn cô, ánh mắt cô nói cho ông ta biết, cô không nói dối, sự lo lắng của cô dành cho ông ta, là thật lòng. Lại nhìn nhành cây lay động, Tần Thành khẽ cắn môi, thấp giọng nói, “Chờ ta liên lạc với con.” Nói xong, ông ta quay đầu vội vàng bỏ chạy.
Gần như chỉ ngay một phút tiếp theo, tán cây phía sau thoáng ngả nghiêng, rồi cả đoàn người xuất hiện.
Con chó săn sộc ra, Lê Diệp lập tức nhắm chặt mắt rụt vế phía sau. Bỗng dưng con chó bị quát một tiếng, ngoan ngoãn trở về bên cạnh chủ nhân.
Đến phía sau, đẩy nhành cây ra, người đàn ông lạnh lùng nhìn Lê Diệp, tay vung lên, “Tiếp tục đuổi theo!”
Lê Diệp nhìn hướng họ chạy, vội vàng kêu, “Doãn Chính Đạc!”
Anh không trả lời, cứ thế dẫn người chạy lên núi.
Lê Diệp đuổi sát theo sau, tóm lấy tay áo anh, “Tôi với Hi Hi đều ở đây rồi!”
Anh quay đầu lại, ánh mắt âm trầm, “Tôi biết hai mẹ con ở đây rồi, nhưng người tôi muốn tìm, chính là kẻ trên núi kia kìa…”
Hất cằm lên, lệnh người đến cạnh Lê Diệp, rồi Doãn Chính Đạc nói, “Đưa mẹ con cô ấy xuống núi trước.”
“Đừng đuổi theo!” Cô gào trong vô vọng, “Không có ai đâu, không có ai hết!”
Đương nhiên anh sẽ không tin đó là thật, thoắt xoay người rồi biến mất tăm trong cánh rừng rậm.
Bước chân anh vội vã, vẻ mặt nhuộm đầy lửa giận… Người phụ nữ kia đột nhiên đưa ra yêu cầu ly hôn, anh không đồng ý, vậy là cô dám đưa thằng nhỏ đi trốn.
Nói không có nguyên do, anh có điên mới tin.
Kẻ chạy trốn trên núi kia, anh nhất định phải tóm được, phanh thây trăm mảnh.
Cả đám người truy đuổi một lúc lâu, thì có người đi trước quay lại báo, “Anh Doãn, vừa rồi có anh em bên tôi đuổi theo được tên kia, nhưng trong tay hắn có dao, đâm anh em tôi bị thương rồi bỏ trốn tiếp rồi.”
Doãn Chính Đạc nhìn địa hình xung quanh nơi này. Tuy rằng núi cao rừng rậm, nhưng kẻ kia cũng không thể bay sang ngọn núi đối diện được, núi này rất cao, tên kia có mệt chết cũng chưa chắc đã vượt qua nổi. Suy nghĩ xem đâu là chỗ thích hợp nhất để xuống núi, rồi anh chỉ hai hướng, sai người chia nhau ra đuổi.
Anh vừa bám theo sau, vừa lấy di động ra gọi thẳng cho cảnh sát.
Bên cục cảnh sát có người quen của anh, đối phương vừa nghe thấy anh báo bị người ta truy sát liền nghiêm túc nhớ địa chỉ, rồi nói sẽ lập tức phái người đến.
Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc rút con dao găm từ trong túi ra, rạch một đường trên cánh tay mình. Anh nhíu mày, máu chảy thấm qua áo. Nhưng anh không để ý, ánh mắt vẫn lạnh lùng, giấu kĩ con dao rồi nhanh chóng đuổi theo.
Truy đuổi một hồi lâu mà lại chẳng có gì tiến triển, người kia không còn xuất hiện trong rừng nữa, nên đội chó săn vẫn phải đi đánh hơi dò tìm.
Sắc mặt Doãn Chính Đạc lạnh đi, anh muốn tìm ra người kia, để xem hắn có bản lĩnh gì, hay là ăn gan hùm mật beo gì mà lại dám động đến người của anh.
Điện thoại đổ chuông, sau khi anh bắt máy, đối phương vội vàng báo, “Phát hiện bóng dáng! Ở phía đông!”
Doãn Chính Đạc cúp điện thoại, dẫn người chạy thẳng hướng đông.
Anh đang nghĩ xem làm thế nào để xử lý tên kia, đánh cho đến khi hắn không chạy nổi, hay là, phanh bụng hắn moi lá gan hắn ra.
Hai tốp người, lại cả cảnh sát nhanh chóng tới, gần như nửa ngọn núi đã bị vây quanh.
Doãn Chính Đạc nhảy từ trên bờ kè bảo vệ xuống, giầy lấm bẩn không nhìn ra vẻ bóng loáng ban đầu, nhưng anh tuyệt nhiên không quan tâm, ngay cả bộ quần áo giá trị cũng đã bị nhành cây quẹt rách dọc ngang. Trên tóc anh dính mấy mảnh lá khô, anh cũng không bận tâm. Anh đi thẳng đến chỗ người bị dồn vào đường cùng kia, khẽ cười lạnh, “Định chạy tiếp ư?”
Tần Thành chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông trẻ ngang tàng trước mặt.
Thật ra anh khá giống Doãn Trung Minh, gia thế sinh nết người, nhìn trên mặt không thấy đâu vẻ khiêm nhường.
Người trước mắt đây, người ngày xưa, đều như vậy.
Nhìn thấy Tần Thành, Doãn Chính Đạc lại hoàn toàn bất ngờ. Anh vốn tưởng rằng, người có thể thông đồng với Lê Diệp, chỉ có thể là Hạ Tùng Đào. Nhưng không ngờ rằng, người trước mặt anh đây hoàn toàn xa lạ, lại chẳng được tính là trẻ trung gì.
Doãn Chính Đạc nghiêng đầu nhìn ông ta, “Lê Diệp đến tìm ông?”
Tần Thành không hề bối rối, cho dù bị chặn hết lối thoát, ông ta cũng vô cùng hờ hững. Chẳng trả lời Doãn Chính Đạc, ông ta còn hỏi lại, “Con bé đâu?”
“Đương nhiên là được tôi đưa về nhà rồi.” Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Ông là ai?”
Tần Thành nhìn anh, vẫn không trả lời, ánh mắt kia tràn ngập sự dò xét, và cả nỗi hận.
Doãn Chính Đạc cảm nhận được địch ý của ông ta đối với mình. Chẳng những anh đoán ra được người đàn ông luống tuổi này có quan hệ không bình thường với Lê Diệp, mà anh còn hiểu, nỗi hận trong ánh mắt người đàn ông này vượt xa những gì anh có thể suy đoán…
Là nỗi hận gì, mới khiến một người có thể có ánh mắt đó, ánh mắt như thể muốn rút gân tróc xương, uống máu ăn thịt đối phương vậy.
Ánh mắt Doãn Chính Đạc nhìn ông ta vẫn đầy hờ hững như cũ, “Bất kể ông là ai, Lê Diệp, chỉ có thể ở cạnh tôi. Ông muốn đưa cô ấy đi, trừ phi tôi chết… Có điều, xem ra, người chết hôm nay, không phải là tôi.”
Nói xong, tốp cảnh sát được trang bị đủ súng đạn đã chạy tới.
Nhìn người ôm bộ dạng chật vật kia, Doãn Chính Đạc lạnh lùng cười, “Giờ ông giơ hai tay lên, ôm đầu, ngồi xuống, thì sẽ chẳng ai bắn chết ông cả.”
Tần Thành vẫn không nhúc nhích, chẳng hề sợ hãi mà nhìn anh, “Họ Doãn kia, mày không chiếm được Lê Diệp đâu, tao lấy cái mạng này ra cam đoan.”
Lời của ông ta khiến người Doãn Chính Đạc ớn lạnh, anh nắm chặt tay, “Ông câm miệng ngay!”
Vậy mà lại đổi lấy tiếng cười nhạo của ông ta. Tần Thành nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo kinh người, “Mày đang sợ, bởi vì mày biết, lời tao nói là thật.”
“Câm miệng cho tôi!” Doãn Chính Đạc cướp lấy cây gậy trong tay người bên cạnh, nhào lên phía trước.