Lúc Doãn Chính Đạc đi lên, Lê Diệp mới vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc. Hi Hi quấy nhiễu đòi mẹ, Doãn Chính Đạc đặt thằng bé lên giường, “Nặng thế này mà cứ bắt bế ẵm mãi thôi.”
Hi Hi bị anh đặt sang một bên liền lập tức í éo mấy tiếng, không được ai để ý đến mới đành phải ngồi tự chơi đồ chơi một mình.
“Đã ăn tối chưa?” Anh kéo tay cô, lòng bàn tay anh ấm nóng, đan vào năm ngón tay cô truyền nhiệt.
Lê Diệp nhìn bàn tay hai người đang cài vào nhau, rồi lắc đầu, “Lúc trước em đã ăn một ít rồi.”
“Sợ à?” Anh nắm chặt đầu ngón tay cô, có chút lạnh.
Mấy ngày nay nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, mới tránh được một kiếp nạn ở chùa thì lại chẳng ngờ cô sẽ gặp phải tình huống như ở bệnh viện. Những người khác kiểu gì cũng có đôi ba lời ra tiếng vào, nhưng anh thì chưa từng nghi ngờ lòng dạ người phụ nữ này. Ngay cả giết gà còn không dám nhìn, cô có thể giết người được sao?
Anh có điên mới nghi ngờ cô.
Lê Diệp nhìn anh, lại thất thần.
Cô không thể nghĩ ra, người kia, rốt cuộc vì chuyện gì mà lại nói cho cô chuyện đó? Ông ta không sợ cô biết thân phận của ông ta rồi sẽ đi báo cho cảnh sát sao? Lần nào ông ta cũng đặt cô ngoài vùng nguy hiểm, ngoài việc cô không phải là người nhà họ Doãn ra, chẳng lẽ, giữa họ còn có mối liên hệ nào khác?
“Nghĩ gì vậy?” Đột nhiên anh hỏi.
Lê Diệp ngẩng đầu, lại lắc đầu, “Không có gì…”
Vỗ về gương mặt cô, rồi anh đưa cốc sữa qua, “Uống đi, rồi đi ngủ sớm một chút, anh phải ra ngoài một chuyến.”
Lê Diệp uống một ngụm sữa. Bên ngoài, sắc trời đã tối thẫm, mà nhà họ Doãn lại rơi vào thời gian rối ren.
Cầm cổ tay anh, lòng Lê Diệp tràn đầy sầu lo.
“Chuyện công, ở nước ngoài chưa giải quyết được thỏa đáng, giờ anh còn phải đến công ty giải quyết nốt.” Thấy cô nắm chặt cổ tay mình, anh trịnh trọng nói, “Anh sẽ bảo toàn mình hoàn hảo để về gặp em.”
Lê Diệp nhìn vào ánh mắt anh, chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt tay anh ra. Cô chưa nói gì, nhưng lại khiến anh cảm nhận được sự bộc lộ tình cảm thầm lặng của cô.
Ở lại bên cạnh cô trong chốc lát, rồi anh ra khỏi nhà. Gần đây chuyện trong công ty nhiều vô kể, quỹ thời gian của anh đều đã bị sắp xếp kín đặc.
Ru Hi Hi ngủ xong, Lê Diệp cũng muốn đi ngủ, nhưng nằm trên giường mà không tài nào tĩnh tâm lại được.
Ngồi dậy, cô khoác thêm áo, rồi đi xuống dưới nhà.
Cô nói với thím Kim là mình đau đầu, muốn ra ngoài mua thuốc. Thím Kim hơi lo, Doãn Chính Đạc còn vừa dặn bà không được để cho cô ra ngoài một mình, vậy mà giờ Lê Diệp chẳng gọi lái xe, tự vào gara lấy xe đi. Lê Diệp bảo bà đừng nói cho Doãn Chính Đạc, đỡ cho anh phải lo lắng, tự cô đi một lúc là về.
Thím Kim cũng biết cô không phải là người không biết nặng nhẹ, chỉ dặn vài câu rồi liền lên tầng để ý đứa nhỏ.
Lê Diệp lái xe rời khỏi nhà họ Doãn, chạy nhanh một đường, cuối cùng đi vào khu nhà cao cấp có phong cảnh cổ xưa của họ Tần.
Chỗ này đã bị gán nợ cho ngân hàng, nhưng vì giá trị quá cao, hơn nữa nhà họ Tần từng sống ở đây lại lâm cảnh nhà tan cửa nát, kẻ có tiền đều hơi kiêng kị. Vì thế, nơi này vẫn bỏ không, chẳng bán hay trao tay ra bên ngoài.
Lê Diệp xuống xe, nhìn ngắm nơi này. Cho dù đã hoang tàn nhiều năm, nhưng chỉ dựa vào khoảng sân không thấy đường biên này, cũng có thể tưởng tượng được lúc xây dựng đã tốn nhiều nhân lực và vật lực đến cỡ nào.
Nhà họ Tần, dòng họ danh gia cao quý, đã xuống dốc ngay tại nơi này.
Cô đang đứng đó, chợt bên cạnh truyền đến tiếng bước chân. Cô nghiêng đầu, mượn ánh đèn xe để nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Cô lùi ra sau hai bước, cảnh giác nhìn ông ta.
“Rốt cuộc con cũng đến đây.” Người vừa tới mang sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong ánh nhìn với cô thì không mang theo vẻ công kích.
Lê Diệp nhìn người đó chằm chằm, “Rốt cuộc tôi nên gọi ông là gì? Cảnh Hồng? Hay là Tần Thành?”
Ông ta cười cười, gương mặt thoáng hiện vẻ chua xót, “Có lẽ, con nên gọi ta một tiếng bố.”
Lê Diệp kinh hãi, cả người như bị sét đánh. Cô khiếp sợ nhìn ông ta.
Ông ta quay đầu nhìn khu nhà nhuộm đầy màu trầm buồn hoang phế, “Con được sinh ra ở đây đấy, Tiểu Yên.”
Lê Diệp cảm thấy cả người lạnh toát, “Ai là Tiểu Yên cơ?”
“Con vốn dĩ có tên như vậy, tên con là Tần Yên…” Tần Thành nhìn cô, “Sau khi con được sinh ra không lâu, nhà họ Tần xảy ra biến cố, ta bị chủ nợ bức đến cùng đường, bất đắc dĩ mới phải giao con cho người khác nuôi.”
Lê Diệp nhìn ông ta với ánh mắt đầy hoài nghi. Nhà họ Tần địa vị bất phàm, người kết giao cũng thuộc hàng giàu sang phú quý, nhưng bố mẹ cô lại chỉ là hai người công nhân rất bình thường, miễn cưỡng thì chỉ xếp vào bậc trung…
Sao họ lại xuất hiện trong câu chuyện này được?
Biết cô đang hoài nghi, Tần Thành liền giải thích, “Trong xã hội thượng lưu, ngoài mặt thì tốt đẹp là vậy, nhưng trên thực tế lại toàn là anh lừa tôi gạt. Bố mẹ nuôi của con hồi trước làm thuê cho nhà họ Tần, ta thà để họ đưa con đi, cho con cuộc sống bình thường phẳng lặng nhất, chứ không muốn để con bị cuốn vào vòng xoáy này.”
Lê Diệp lắc đầu kháng cự theo bản năng, “Ông sai rồi, tôi không phải được bố mẹ nhận nuôi, tôi được họ sinh ra!”
“Lưu Phương bị bệnh tim, bà ấy mà sinh con là sẽ nguy hiểm đến tính mạng… Hẳn là con biết về tình trạng của mẹ nuôi con chứ?” Gương mặt ông ta đầy vẻ kiên định.
Lê Diệp cảm nhận được từng đợt run rẩy. Mẹ cô, quả thật tên là Lưu Phương.
“Ông cho người điều tra tôi?” Cô nhíu mày.
“Cho người điều tra con?” Ông cười khẩy, “Con nghĩ như vậy cũng được, có điều, Tiểu Yên à, lúc con mới sinh ra, bên vai phải có ba nốt ruồi thẳng tắp. Giờ chắc vẫn còn chứ?”
Lê Diệp che đầu vai lại, kinh hãi nhìn ông ta.
Đầu óc cô hỗn loãn, không ngừng phủ định lời nói của ông ta… Hiện giờ trời đã hơi đổ lạnh, cô không mặc áo lộ vai, nếu không phải ông ta đã sớm biết thì sao lại nói ra?
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần có ý định, thì cũng có thể moi ra được những chuyện không tính là bí mật. Người này, không biết từ lúc nào bắt đầu để ý đến nhà họ Doãn.
“Con chính là đứa nhỏ ta giao cho Châu Hải Quốc nuôi nấng, con chính là Tần Yên.” Ông ta kết luận.
“Ông có chứng cứ gì mà nói như vậy!” Lê Diệp còn nghĩ ông ta nói lung tung, chuyện không có căn cứ, cô sẽ không tin lấy một chữ.
“Ta không có chứng cứ.” Tần Thành nhìn cô, “Lúc ta giao con cho hai vợ chồng Châu Hải Quốc, đã từng nói, họ không được kể chuyện thân thế cho con. Giờ con không tin, ta cũng có thể hiểu được.”
Ông ta lấy từ trong người ra một tấm ảnh, đưa cho cô, “Đây là ảnh chụp lúc con mới sinh.”
Lê Diệp nhận lấy, đưa mắt nhìn. Trong ảnh là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người nam là Tần Thành, người nữ, chắc là vợ ông ta. Người phụ nữ ôm một đứa trẻ mới sinh không lâu trong lòng. Một nhà ba người, tươi cười đến rạng rỡ.
“Nếu con muốn chứng cứ, có thể theo ta đi làm xét nghiệm.”
“Không!” Lê Diệp thốt lên một câu phủ định, “Đây không phải là sự thật!”
Đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, Tần Thành thở dài, “Nếu có thể, ta cũng không muốn quấy rối cuộc sống của con. Nhưng mà Tiểu Yên à, con cưới một người không nên cưới.”
Lê Diệp nắm chặt tấm ảnh, nhìn ông ta chằm chằm.
“Con cũng biết, năm đó nhà họ Tần vì sao mà phá sản.”
Lê Diệp lui về phía sau, ánh mắt đầy vẻ phòng bị.
“Năm đó, ta cùng một nhóm nhân viên, mất vài năm để lập ra một phương án cải cách công ty. Vào đêm trước hôm đầu tư, vỗn dĩ có hai công ty hợp tác, đột nhiên lại hủy bỏ, khiến cho kế hoạch hoàn toàn tê liệt. Giai đoạn chuẩn bị đã hỏng bét, tài chính lại không đủ, công ty liền rơi vào tình hình nguy khốn, cả ngân hàng và khách hàng đều cáo buộc công ty vi phạm hợp đồng. Cứ như vậy, nhà họ Tần đi xuống.”
Ông ta nhìn Lê Diệp, “Hai công ty hủy hợp đồng kia, một là Doãn Thức, hai là Lê thị.”
Lê Diệp mở to hai mắt, mãi lâu sau mới nói, “Nếu… Ông nói là phương án cải cách công ty, vậy thì chẳng ai có thể chắc chắn được là nó tốt hay tệ. Họ chỉ là công ty hùn vốn, chẳng lẽ không có quyền bỏ sao?”
Tần Thành cười lạnh một tiếng, “Nếu phương án của ta có vấn đề, thì chúng sẽ không nhằm ngay khi vừa bỏ cuộc là đã kết liên minh lấy trộm kế hoạch ta đã vất vả nghiên cứu ra.”
Thấy sắc mặt cô trắng nhợt, ánh mắt ông ta trở nên âm trầm, “Con không chịu nhận mình là người nhà họ Tần, đây chính là kết quả mà ta đã đoán được trước khi ra quyết định. Ta tôn trọng ý kiến của con, nhưng con không nên kết bạn với hung thủ hại người nhà mình, thậm chí còn cho rằng chúng là người nhà.”
“Không!” Lê Diệp nhìn ông ta, “Họ không thể là loại người đó được!”
Bà nội mà lại làm vậy sao? Bà yêu thương cô còn không hết, trao cho cô tình thân ấm áp mà. Ông nội Doãn mà lại làm thế sao? Ông cụ hiền từ dễ gần, chưa từng nói một lời lạnh nhạt nào dù cô mang xuất thân thấp kém. Hai người từ ái như vậy, sao có thể tàn nhân như lời ông ta nói?
“Cái này cho con.” Lấy ra một phong thư, Tần Thành đưa cho cô, “Nếu như con xem xong mà vẫn không tin lời ta nói, vậy thì tùy con, coi như Tần Thành này không có đứa con gái như con. Ta nhất định phải làm cho xong chuyện nên làm. Nếu con còn ngăn cản ta, ta sẽ không nghĩ cho con nữa đâu.”
Lê Diệp cầm phong thư dày cộp, nhìn ông ta, “Rốt cuộc ông muốn làm gì? Hại người vô tội, cái đó mà ông gọi là chính nghĩa sao?”
“Ta hại người vô tội?” Ông ta cười một cách mỉa mai, “Hẳn là con biết, cái gì gọi là ác giả ác báo, hai gia đình bội bạc đó, hại nhà họ Tần chúng ta thành ra cái dạng gì! Con không chứng kiến được tình cảnh nhà ta ngày ấy. Bố mẹ ta đã nhiều tuổi mà ngày nào chủ nợ cũng đến quấy nhiễu, hai ông bà không chịu nổi nên lần lượt qua đời. Vợ ta, chưa kết hôn với ta được bao lâu thì phải bán hết đồ cưới lấy tiền trả nợ thay ta. Cho dù vậy, cô ấy vẫn không chịu bỏ ta, ta không đành lòng nhìn cô ấy theo ta bôn ba chịu khổ nên dẫn cô ấy đến bờ biển định tự sát, cô ấy nói không hối hận vì đã cưới ta. Nhưng mà ông trời thật quá tàn nhẫn, mang vợ ta đi, để lại mình ta cô đơn trên cõi đời này.”
Tần Thành nắm chặt tay lại, “Ta tiếp tục sống, ta cố gắng muốn quên đi tất cả mọi chuyện, nhưng khi ta phát hiện ra hai nhà kia lấy trộm kế hoạch của ta, ta thề, nếu ông trời không để chúng gặp báo ứng, vậy thì để ta tự tay hoàn thành.”
Lê Diệp nhìn ông ta, “Vụ cháy trong chùa, là do ông làm?”
Ông thừa nhận ngay, “Đúng vậy, là ta làm…”
Lê Diệp trợn tròn mắt nhìn ông ta, ông ta lại nói, “Mấy năm trước, Doãn Trung Minh đột ngột chết, là do ta động tay động chân với thuốc giảm huyết áp hắn ta hay uống đấy.”
Lê Diệp hoảng sợ, gần như không nói được thành lời.
Ông ta vẫn chưa nói hết, còn tiếp tục, “Nhà họ Lê có ba đứa cháu, có con bé Lê Sơ Vũ, nghe nói là được bà cụ Lê yêu thương nhất.”
Lê Diệp chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Sơ Vũ là do ông giết!”
Ông ta vẫn bình tĩnh, “Là tự con bé lao ra, ta chỉ hoàn thành nguyện vọng của con bé thôi.”
“Sao ông có thể như vậy được…” Lê Diệp vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau, “Ông quả thực là không có nhân tính…”
“Trong lòng con, mạng nhà họ Lê với họ Doãn mới là mạng, còn người nhà họ Tần chúng ta, chết là đáng?” Ông ta lạnh lùng nhìn cô, “Nếu ta biết trước con sẽ kết giao với họ, thì lúc trước, ta nên ôm con nhảy xuống biển cùng.”
Gió thổi khiến cả người rét run, Lê Diệp nhìn con người đã trở nên như ma quỷ, “Sơ Vũ làm gì sai mà ông lại hại chị ấy…”
“Bởi vì con bé mang họ Lê.” Tần Thành thản nhiên đáp lại, “Tất cả người họ Lê và họ Doãn, ta sẽ không bỏ qua…”
“Tôi cũng họ Lê!” Lê Diệp cảm thấy mình gần như nghẹt thở.
Ông ta nhìn cô chằm chằm, “Nếu không phải phát hiện ra con là Tiểu Yên, thì lúc ở chùa, ta cũng đã nhốt con trong phòng rồi!”
“Vậy mà ông còn ở chùa giảng giải Phật pháp với tôi!” Lê Diệp cảm thấy tim mình kết lạnh.
“Nỗi hận của ta, chính là tín ngưỡng của ta.” Tần Thành nhìn cô, “Ta nghe nói hằng năm nhà họ Doãn đều đến ngôi chùa đó dâng hương, cho nên ta tìm cơ hội vào, chuẩn bị tốt tấ cả, chờ chúng đến.”
“Ông không có thuốc chữa…” Lê Diệp cảm thấy sợ hãi, “Ông điên mất rồi…”
“Ta điên rồi.” Tần Thành nhìn về phía xa, “Người nhà ta đều đã đi rồi, chỉ còn lại mình ta, ta không báo thù cho họ thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. Ta đau khổ, ta cũng không thể để kể thù của mình vui vẻ được.”
“Ông đừng làm điều ác nữa!” Lê Diệp mắng ông ta, “Tôi sẽ không cho ông làm hại người vô tội nữa!”
“Con muốn báo cảnh sát?” Tần Thành cười cười, “Vậy thì gọi điện đi. Con phải cho ta xem xem, con gái ta rốt cuộc đã vì người ngoài như thế nào.”
Cơn gió thổi lay cơ thể gầy gò của cô. Lê Diệp nhìn người đàn ông xa lạ, trong lòng hoàn toàn rối loạn.
“Con không mang di động, ta cho con mượn.” Ông ta bước tới, đưa điện thoại cho cô.
Lê Diệp thấy ông ta lại gần thì vội vàng lùi về phía sau, “Ông đừng có lại đây!”
“Không phải là con hướng về phía người hai nhà kia sao?” Tần Thành nhét điện thoại vào tay cô, “Ta xem xem, có phải là con không muốn sửa họ, rồi ngay cả trong mình chảy dòng máu nhà ai cũng quên hay không!”
Lê Diệp trả di động lại cho ông ta, như thể vừa cầm phải một củ khoai bỏng tay, rồi lùi về phía sau, “Tôi không tin… Tôi không tin!”
“Con có thể không tin, nhưng mà ta nghĩ, nếu để cho người nhà họ Doãn biết thân phận thật của con, hẳn là họ sẽ không để con làm con dâu đâu nhỉ?” Tần Thành lắc đầu, “Tiểu Yên, bố con giết bố người ta, thằng đó mà biết, chắc chắn sẽ đối phó với con.”
“Ông đừng nói nữa!” Lê Diệp sợ hãi hét lên một tiếng rồi xoay người chạy lên xe.
Cô lái xe đi như đang chạy trốn, ông ta nhìn mà thở dài. Đã đi đến ngày hôm nay rồi, ông ta không thể quay đầu lại được nữa, chừng nào còn chưa tới bước cuối cùng, thì ông ta cũng không thể dừng những bước chân trả thù được nữa.
Lái xe đi, Lê Diệp về thẳng nhà. Chiếc xe lao trái quẹo phải, mấy lần vượt đèn đỏ mà cô vẫn không phát hiện ra. Lúc băng qua ngã tư, suýt chút nữa lao vào đầu một chiếc xe khác, cô vội vàng đánh xe vào lề đường. Đối phương quát ầm ĩ mấy câu, mà cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mượn ánh đèn đường, Lê Diệp lấy phong thư kia ra, xem bên trong có gì.
Mở tập giấy ra, là một bản khai sinh, cô đưa mắt nhìn hai dấu chân rất nhỏ. Họ tên Tần Yên, ngày tháng năm sinh trùng với cô, nhóm máu cũng ăn khớp.
Cô nuốt nước bọt, cỏ họng vẫn khô khốc như cũ.
Cô lật ra xem tiếp. Bên trong có một tấm ảnh, đứa bé mới sinh, ông bà, bố mẹ, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Tay cô hơi run rẩy. Những thứ này thật ra đều có thể làm giả. Đừa trẻ sơ sinh trong ảnh và cô đã là hai người khác biệt. Cô thà rằng nghĩ đây là giả, nhưng cô lại không thể thuyết phục được bản thân, để chính mình tin rằng đây là một phần trong kế hoạch trả thù của người kia.
Ngồi đó một lúc lâu, rồi cô khởi động xe, giảm tốc độ từ từ trở về Hạm Bích Các.
Doãn Chính Đạc vẫn chưa về. Thím Kim thấy cô trở về bình an thì nhẹ nhàng thở ra, “Cô à, trong người không thoải mái sao? Có cần gọi bác sĩ đến không?”
Lê Diệp xua tay, kéo hai chân nặng nề lên tầng. Trong phòng, Hi Hi đang ngủ, ngon lành như thể chẳng có chút phiền muộn nào.
Cô nằm xuống, sờ sờ cái đầu với mái tóc bù xù của thằng bé. Chỉ mong đây là một giấc mộng, khi tỉnh lại, tất cả đều không hề xảy ra, thật tốt biết bao.