Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 109: Cứ như vậy không tốt sao?

Tác giả: Vân Quán Phong
Chọn tập

Trở lại chỗ ở, anh không kêu tiếng nào mà vào thẳng phòng ngủ.

Lê Diệp xếp thức ăn vào, trong nhà bất chợt có thêm nhiều mùi vị của khói bếp.

Sắp xếp xong, cô cầm thuốc đến phòng ngủ. Gõ cửa, anh không lên tiếng, cô đẩy cửa đi vào, thấy anh nằm trên giường bất động.

Ngủ cũng không đắp chăn. Cô bước đến, kéo chăn lên cho anh, anh lập tức mở mắt nhìn cô chằm chằm.

Lê Diệp đưa thuốc cho anh, “Đến giờ uống thuốc rồi.”

Anh lại nhắm mắt, không để ý đến lời cô nói.

Một người lớn đùng, mà lúc giận dỗi lại chẳng chững chạc gì cả. Lê Diệp lấy cốc nước, đưa thuốc đến bên miệng anh, “Không uống thì tôi để lại đây.”

Nghe ý như đang định đi, anh ngồi dậy, lấy thuốc nhét vào miệng.

Đưa cốc nước cho anh, Lê Diệp thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, “Sao thế? Động đến vết thương không?”

Anh uống mấy ngụm nước ấm liền, giọng nói buồn bực, “Không.”

Lê Diệp nhìn băng gạc trên trán anh, sán lại gần, “Tôi xem xem.”

Anh muốn tránh, lại bị cô ôm đầu.

Một tay ấn gáy anh, một tay sờ sờ trên băng gạc, cô thấy mặt sau miếng gạc hơi lấm bẩn, đoán chắc là do lúc cô đẩy anh vào giá để hàng.

Trên đầu còn vết thương, giờ lại động phải. Trong lòng cô hơi khó chịu, liền đi lấy băng gạc mới thay cho anh.

Lúc này, anh lại không giở trò gì, ngoan ngoãn để cho cô xoay qua xoay lại.

Nói cho cùng, cô vẫn quan tâm đến anh, nếu không sao lại ở đây đến giờ, còn thay gạc cho anh.

Quấn từng vòng một, cố định lại, Lê Diệp nhìn đồng hồ, “Anh nằm xuống đi, tôi đi nấu cơm.”

Nghe cô nói như vậy, anh vẫn đeo vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô vừa bước chân ra ngoài, anh liền lẽo đẽo theo sau.

Trong phòng bếp, cô đã chuẩn bị xong xuôi các nguyên liệu. Thịt xay là anh muốn mua, còn cô mua rau củ, băm băm thái thái, trộn lại làm nhân bánh.

Anh vẫn dựa vào cạnh cửa. Thì ra người phụ nữ này biết nấu cơm, còn rất thành thục nữa.

Làm sủi cảo, đừng nói là anh, đến cả Trần Oanh cũng chưa chắc đã biết làm. Đều là những người được nuông chiều từ bé, có bao giờ phải tự động tay làm.

Anh bước tới, đứng đằng sau cô. Không biết những người đàn ông khác thích tuýp phụ nữ thế nào, anh chỉ biết rằng mình yêu nhất là sự bình dị chân thực như thế này.

Lê Diệp thấy anh không ngủ được mà chạy vào đây liền đuổi, “Mau ra ngoài đi, đừng đứng đây nữa.”

Lừa anh nói rằng mình không biết nấu cơm, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện đó. Lần ấy, anh nổi cơn lôi đình, ném bay chỗ đồ ăn cô mua về.

Anh đưa mắt nhìn, “Anh đói, hai người làm nhanh hơn.”

Lê Diệp không cần nghĩ cũng biết anh chẳng làm được gì, liền lắc đầu bảo tự mình làm. Anh đã rửa xong tay, rồi giơ hai tay ra, “Xắn tay áo cho anh, để anh trộn bột.”

Thấy anh muốn mó tay vào thật, cô đành phải xắn tay áo cho anh. Trong âu đã có bột mì và nước, anh liền thò tay vào nhào nhào.

Anh nghịch loạn một hồi, Lê Diệp không nhìn nổi nữa, đành đích thân dạy anh, “Anh phải nhào thế này này.”

Anh chà chà bàn tay như dính đầy hồ dán, chẳng ngại phiền hà, kiên nhẫn học cô.

Đúng là có lòng ắt ra tay, chẳng mấy chốc đã vầy tung tóe cả ra. Lê Diệp nhìn quần áo anh dính đầy bột mì, nghĩ thầm tẹo nữa lại phải giặt quần áo cho anh.

“Được rồi nhở?” Vỗ vỗ miếng bột, anh có chút đắc ý. Từ nhỏ đến lớn, đây đúng là lần đầu tiên anh vào bếp.

Lê Diệp kéo dài miếng bột, chia nhỏ ra, rồi bảo anh đứng cạnh cán dẹt.

Chẳng tả được là có gì vui sướng, nhưng anh lại rất thích chí, hai bàn tay to ra sức ấn ấn miếng bột nhỏ.

“Anh bảo, gói sủi cảo thế nào đây?” Anh cầm miếng bột dẹt dẹt, “Hình như không vừa tay lắm thì phải.”

Lê Diệp nắm viên bột lại, cầm lấy cây cán bột, rắc một ít bột mì lên, lăn dẹt miếng bột, đôi ba thao tác là đã được miếng bột vừa đẹp vừa mỏng.

Anh kinh ngạc, “Em chậm chậm chút nào! Anh không nhìn rõ, làm thế nào đây?”

Lê Diệp làm lại, anh nhìn không chớp mắt, “Em cho anh thử cái! Tay trái đặt ở chỗ nào để không bị ép xuống?”

Lê Diệp thấy anh như vậy lại cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng phải anh nên ở công ty nghiên cứu công việc sao, vậy mà lại chạy vào bếp hỏi cô kĩ thuật làm sủi cảo.

Cô đành phải dạy anh, “Tay trái nắm lấy cạnh miếng bột, tay phải đè mạnh cán chày, thế này này…”

Anh lấy lại, vừa thử một chút là ngón tay lại lại làm hỏng, bực quá liền vo vo miếng bột lại.

Lê Diệp nhận lại, “Thôi, để tôi làm, chẳng phải kêu đói sao, làm nhanh còn ăn.”

Anh đứng bên cạnh, thấy cô thoăn thoắt cán xong cả đống bột bánh, trong lòng còn đoán xem người phụ nữ này biết làm những việc nữ công gia chánh nào. Thời đại này, đừng nói là đám cành vàng lá ngọc trong giới thượng lưu, ngay cả những cô gái nhà bình thường cũng được nuông chiều từ bé.

Cô bắt đầu làm sủi cảo, đặt nhân vào, nặn nặn hai cái là thành hình. Cứ nhìn cô như vậy, anh cảm thấy bàn tay cô cực kỳ khéo léo, cái dáng cúi đầu nặn bánh ấy khiến anh nhìn không dời mắt.

Tiến lại gần, anh đặt cằm trên hõm vai cô, tay ôm thắt lưng cô.

Cả người Lê Diệp cứng đờ, cô nói anh, “Doãn Chính Đạc, anh đừng có mà làm loạn.”

Anh lẩm bẩm hai tiếng bên tai cô, cuối cùng vẫn không buông ra.

Lê Diệp hơi mất tự nhiên, liền ngọ nguậy người, “Buông ra mau.”

“Diệp Nhi.” Anh ghé vào tai cô, giọng nói nghèn nghẹt, “Mẹ anh chưa từng nấu cơm cho anh.”

Cô thoáng dừng tay, rồi lại tiếp tục gói sủi cảo.

Anh cúi đầu nhìn cô. Bàn tay trăng trắng mềm mềm, cái gáy dài tinh tế, làn da mỏng manh gần như trong suốt.

Anh nhìn chằm chằm, người phụ nữ nhỏ gầy, lại dường như vô cùng mạnh mẽ, khiến anh không có cách nào dừng lại việc tìm tòi truy đuổi.

Lê Diệp cảm giác anh đang nhìn mình, mang tai bỗng chốc đỏ lên.

Anh ôm cô, cảm thấy an tâm một cách lạ thường, áp mặt vào đầu cô, anh thở dài, “Diệp Nhi, chúng ta cứ như thế này, không tốt sao?”

Cô khẽ run lên, không đáp lời.

Anh nhìn đống sủi cảo đã được cô gói xong, lại có chút hốt hoảng, “Như bây giờ này, chúng ta có thể hòa hợp, không phải sao?”

Lê Diệp đặt chiếc sủi cảo xuống, lắc lắc đầu, “Không, Doãn Chính Đạc, tôi và anh, là người ở hai thế giới.”

Anh không tức giận, chỉ cúi đầu rồi nắm lấy hai bàn tay dính đầy bột của cô, “Em ở cạnh anh, anh ở cạnh em, hai thế giới đâu ra?”

Cô không nói lên lời, chỉ nhìn tay anh đến thất thần.

Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng anh cũng biết, những lời đó sẽ phá tan không khí bình yên lúc này, nếu ép cô, sẽ chỉ khiến cô quay đầu bỏ chạy.

Anh buông tay cô ra, lấy một miếng bột, học cô gói sủi cảo.

Cô biết anh chưa nói hết những gì muốn nói, thật ra trong lòng cũng đoán được anh định nói gì. Nhìn anh lóng ngóng gói sủi cảo, trong lòng cô chợt trở nên rối loạn.

“Đừng miết quá mạnh như thế.” Cô sửa cho anh, anh cũng nghiêm túc học, chỉ lát sau đã gói xong hết. Cô đem đi luộc, còn bảo anh lau bàn và dọn bát đũa.

Trước kia đã từng sống với nhau, cùng ăn cơm, cùng làm chuyện thân mật, nhưng vẫn luôn luôn cảm nhận được khoảng cách. Hiện tại chỉ có hai người họ, cho dù là sự bình an tạm thời, cô không bài xích anh, nhưng kiểu cô tiếp nhận anh lại có chút không cam lòng.

Anh nhìn ra sự thay đổi của cô, nhưng khó tránh khỏi sự tham lam, anh muốn được nhiều hơn.

Lê Diệp xào hai món rau đơn giản, chẳng mấy chốc đã xong bữa cơm, cả một bàn ăn đầy hương thơm nức mũi. Doãn Chính Đạc rửa sạch tay rồi ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.

Anh không nói dối, Trần Oanh chưa từng nấu cơm cho anh, không phải là không muốn, mà là thật sự không biết làm. Trước đây anh từng đổ bệnh, bà có thử nấu cháo, kết quả là quá khô, đặc sền sệt như cơm.

Trước đây anh cũng chưa từng có khái niệm về một gia đình nhỏ, chỉ cảm thấy một thân một mình đi đâu ăn gì và ngủ ở đâu cũng được, chỉ cần thoải mái, ở khách sạn cả nửa năm trời cũng không thành vấn đề.

Còn hiện tại, bỗng nhiên anh cực kỳ lưu luyến mùi vị nhà cửa vương khói bếp này, ngồi cạnh bàn ăn, có người làm cho mình những món nóng sốt. Dường như có một cảm giác thỏa mãn tuyệt vời, khiến anh không đành lòng phá vỡ.

Lúc ăn cơm, họ đều không nói gì. Tivi đang bật, bản tin chiều phát ra rất nhiều tin tức lạ trên khắp thế giới. Trước kia anh chưa bao giờ xem mấy thứ lá cải này, vậy mà giờ lại theo dõi và cười rộ lên.

Lê Diệp thấy anh như vậy, trong lòng cảm thấy, ở đâu ra cái người kỳ quái đến mức này. Cái kiểu có thể xấu xa đến cùng khiến người ta nghiến răng oán hận, nhưng lại có khi cảm thấy anh không hẳn quá tồi tệ. Nhìn anh một mình hút thuốc, ngẩn người, thậm chí là cười, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy nỗi chua xót trào ra trong lòng.

Ăn cơm xong, cô đi rửa bát. Nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, nếu giờ cô về, liệu có kịp cùng Hạ Tùng Đào ăn một bữa cơm chúc mừng anh ta đã tìm được việc không?…

Rửa bát xong, cô lau tay rồi định đi, thì anh trong phòng tắm làm phát ra cả tràng âm thanh loảng xoảng.

Cô lấy lại tinh thần, bỏ khăn lau xuống rồi chạy ra.

Chọn tập
Bình luận