Sáng hôm sau, Lê Diêp xuống mua đồ ăn sáng. Đêm qua, sau khi giày vò cô, trước lúc thiếp đi anh có lẩm bẩm nói muốn ăn bánh quẩy. Sáng vừa tỉnh dậy, cô liền thay quần áo rồi xuống nhà đi mua. Khu này không có mấy quán nhỏ như ở phố, cô đi rất lâu mới mua được. Lúc quay về, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe ở ven đường. Chiếc xe đi rất chậm, cứ đi theo cô ở phía bên kia đường. Cô không nghĩ đến chuyện mình bị theo dõi, nhưng vừa lúc cô rẽ vào ngõ, chiếc xe cũng lại bám đuôi cô.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe.
Cửa xe mở ra, cô nhìn thấy một ông lão tay chống gậy bước xuống, nhất thời ngơ ngác sợ hãi.
Ông cụ Doãn xuống trước, rồi Trần Oanh cũng xuống theo, bước đến dìu ông cụ rồi cả hai cùng tiến lại gần cô.
Lần Doãn Chính Đạc về nhà, cô đã đoán anh sẽ kể chuyện cô và Hi Hi cho người nhà nghe, nhưng cô không ngờ, họ lại đến tìm như thế này.
Nắm chặt túi đồ ăn sáng, trong lòng cô chợt nổi lên sự cảnh giác… Họ, đến đây đòi Hi Hi sao?
Vẫn còn sớm, người qua lại trên đường không nhiều lắm.
Ông cụ và Trần Oanh cùng đi đến cạnh cô, thấy cô xách túi bánh quẩy, đoán là cô mua về ăn với Doãn Chính Đạc.
Ông cụ cười cười, “Diệp Diệp, chỗ này công nhận khó tìm thật, ông bám theo A Đạc mãi, đến khu này thì mất dấu, tìm quanh một vòng, vừa hay nhìn thấy cháu.”
Lê Diệp nhìn mái đầu bạc phơ của ông cụ, sức khỏe ông không tốt mà lại đi cả một đoạn đường xa tìm đến đây, không cần biết thế nào, cô cũng không thể nói lời cứng nhắc được. Có điều, nếu họ muốn đưa Hi Hi về, thì cô không thể đáp ứng được.
Thấy cô trầm ngâm, Trần Oanh liền nói, “Lê Diệp, cô dẫn chúng tôi về gặp thằng bé đi, sau khi biết chuyện, ông cụ không ngủ nổi, ăn cũng không vào, chỉ mong được gặp chắt nội.”
Thấy sắc mặt cô có vẻ cảnh giác, ông cụ liền nói, “Diệp Diệp, cháu yên tâm, chúng ta đến không phải để gây khó dễ cho cháu. Người một nhà, mất hòa khí làm gì, ông chỉ muốn gặp thằng bé thôi, ông sợ ông không đợi được, thời gian còn lại đâu có được nhiều.”
Thái độ của ông cụ nhún nhường, Lê Diệp thầm nghĩ… Họ đã tìm đến nơi rồi, cô muốn chạy thoát thân cũng là chuyện không thực tế, đối diện với ông cụ, cô cũng không nỡ nhẫn tâm làm ông cụ đau lòng.
Trần Oanh thấy cô do dự liền nói tiếp, “Cô không phải lo lắng gì đâu, có A Đạc, chúng tôi cũng chẳng thể làm được gì… Để thằng bé gặp bà nội với cụ nội, không phải là chuyện quá đáng chứ?”
Lê Diệp nhìn dáng vẻ sốt ruột của hai người, thở ra một hơi rồi quay người đi.
***
Căn hộ giờ đã biến thành gian phòng chứa đồ chơi trẻ em. Vừa tiến vào, mùi thơm hương sữa đặc biệt của trẻ con ùa vào mặt.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, chốc chốc lại vọng ra tiếng ê a của trẻ con, Lê Diệp đặt bánh quẩy lên bàn, rồi quay đầu nhìn hai người đang đầy vẻ sốt ruột, “Mời vào ạ.”
Nghe thấy tiếng cửa, Doãn Chính Đạc đang bế Hi Hi rửa mặt liền bước ra khỏi phòng, miệng làu bàu, “Sớm thế này, em đi đâu đấy?”
Nhìn thấy hai người vừa đến, Doãn Chính Đạc dừng bước, ôm Hi Hi, cũng có vẻ cảnh giác.
Vừa nhìn thấy thằng bé, ông cụ và Trần Oanh gần như không thể kiềm chế. Đều đã là người có tuổi, đứa trẻ lại kháu khỉnh đến vậy, mới trông từ xa mà hai người đã vô cùng sung sướng.
Hi Hi thấy người lạ đến, dẩu môi một cái rồi quay ngoắt lại cọ cọ vào ngực Doãn Chính Đạc.
“Đây chính là chắt của ông sao?” Ông cụ loạng choạng, hai tay run rẩy, “Sao giờ mới đưa nó về, thế trước đây nó ở đâu?”
Trần Oanh cũng đã bỏ qua chuyện lúc trước, vừa nhìn thấy thằng bé là lập tức kích động, “Thằng bé mập quá, giống A Đạc, giống y như đúc!”
Doãn Chính Đạc véo véo cái má bụ bẫm của Hi Hi, “Hi Hi, đây là cụ này, đây là bà nội.”
Hi Hi không quen hai người, có chút tránh né.
Ông cụ nắm lấy bàn tay thằng bé, “Hi Hi, ngoan quá, thật kháu khỉnh!”
Hi Hi đưa ngón tay mũm mĩm tóm lấy tay ông cụ, dẩu cái miệng ra, để lộ mấy cái răng be bé, rồi đột nhiên toe toét cười.
Lòng như nở hoa, ông cụ cũng kích động, đột nhiên quay mặt đi lau nước mắt.
Không ai có thể lờ đi tâm trạng của ông cụ, Doãn Chính Đạc bèn tiến lại gần, “Ông, ông ngồi xuống đi, đã ăn sáng chưa ạ?”
Trần Oanh đỡ ông cụ ngồi xuống sô pha, Doãn Chính Đạc đưa thằng bé cho họ bế. Hai người đều vô cùng yêu quý đứa trẻ này. Hi Hi dần hết bất an, Trần Oanh cho thằng bé uống sữa, nó liền ngoan ngoãn ôm bình sữa mút ngon lành.
Không thể ngồi yên được với thằng bé bụ bẫm này, từ lúc bước vào, ánh mắt của hai người đã không rời khỏi nó rồi.
Lê Diệp cũng không biết tình huống này là tốt hay xấu, họ thích Hi Hi, họ nhận Hi Hi. Có điều, như thế này, lẽ nào họ sẽ không để Hi Hi sống cùng cô?…
Doãn Chính Đạc cùng cô dọn bữa sáng. Cạnh bàn ăn, lần đầu tiên mọi người cùng ngồi ăn chung một bữa. Hi Hi ham ăn, thấy người lớn ăn gì cũng đòi, có điều thằng bé không ăn được bánh quẩy với mấy thứ đồ kia, cứ nhoài nhoài ra phía trước.
Cho thằng bé uống sữa đậu nành, nó liền lè lưỡi ra, thấy bộ dạng đó của thằng bé, cả ông cụ và Trần Oanh đều bật cười.
Cầm tay Lê Diệp, Doãn Chính Đạc lại có vẻ rất điềm tĩnh. Anh ngồi đây, tuyệt đối không sợ sẽ có chuyện họ ôm thằng bé về.
“Diệp Diệp.” Ông cụ nhìn cô, giọng nói có vẻ khẩn thiết, “Cháu đưa thằng bé về đi, dâu con với cháu chắt nhà họ Doãn không thể cứ ở ngoài mãi được.”
Lê Diệp không biết nói gì cho ổn, cô vốn không muốn đưa thằng nhỏ quay về, nhưng cương quyết từ chối ông cụ, cô không nói ra miệng được.
“Lê Diệp.” Trần Oanh lên tiếng, thở dài, “Chuyện đã đến nước này, A Đạc nhất quyết muốn ở bên cạnh cô, hai đứa cũng có con rồi, chúng tôi có nói gì nữa cũng vô dụng. Hai đứa muốn sống cùng nhau, chúng tôi cũng không thể ngăn cản được, nhưng cô không thể cướp đi cơ hội cho chúng tôi và thằng bé gặp nhau. Nói cho cùng thì thằng bé là con cháu họ Doãn, tôi không cấm cô với A Đạc, nhưng cô phải nhân nhượng chúng tôi một chút. Về đi, đừng sống xa thế này nữa, kể cả về Hạm Bích Các, thì tôi với ông cụ vẫn có thể thường xuyên sang thăm thằng bé.”
Bà ấy đã mở lời, ngầm thừa nhận Lê Diệp là dâu nhà họ Doãn, lại được ông cụ nhắc nhở, nhìn phản ứng của A Đạc là bà ấy đã biết mình không thể chia ngang hai người được. A Đạc đã từng nổi cáu với bà ấy, giờ lại có một đứa cháu trai, bà ấy không muốn bị cô lập, bởi đây chính là hai người bà xem trọng nhất.
Cái Doãn Chính Đạc cần chính là thái độ của Trần Oanh. Từ trước đến nay, ông cụ chưa bao giờ làm khó Lê Diệp, nhưng Trần Oanh thì lại luôn phản đối hôn sự của hai người. Nếu thái độ của bà không cởi mở hơn, Lê Diệp có quay về nhà cũng không thoải mái. Cô đã định không quay về với anh, nếu không vui vẻ, chưa biết chừng cô sẽ bế thằng bé đi mà không nói một lời nào mất.
Đều là người phải kiềm chế, chẳng qua là vì để ý.
“Để bọn con suy nghĩ đã.” Nắm chặt tay Lê Diệp, Doãn Chính Đạc khiến cô được yên tâm hơn nhiều.
Trong phòng bếp, Lê Diệp thu dọn bát đũa, Doãn Chính Đạc vào giúp nhưng chẳng biết làm gì, đứng bên cạnh mở vòi nước là chuyện duy nhất anh có thể làm.
“Diệp Nhi, em nghĩ thế nào?” Anh nhìn cô, cũng không nắm chắc suy nghĩ của cô.
Lê Diệp nhìn anh một cái, chẳng nói gì.
Anh nắm lấy ngón tay cô, “Nói cho anh nghe suy nghĩ của em.”
Lê Diệp không mở lời được, chuyện cô nghĩ đến, đều không liên quan đến anh. Cô không xác định tâm tình của mình, cô thật sự chỉ muốn sống cùng Hi Hi thôi sao? Cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, chấp nhận việc anh là chồng cô sao?
Cô chỉ đang lo sợ một việc, là làm thế nào để nói với anh rằng mình còn đang do dự.
Doãn Chính Đạc giơ tay, vỗ vỗ vai cô, “Hiệp ước của chúng ta, còn chưa đến kì hạn.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn anh.
Anh nói, “Lúc kết hôn, đã kí hiệp ước ba năm, giờ còn chưa đến hạn… Lê Diệp, chúng ta có thể tiếp tục hoàn thành hiệp ước, nếu có một ngày em vẫn không muốn ở cạnh anh, vẫn muốn rời bỏ anh, anh sẽ không ngăn cản.”
Anh nhìn cô, “Chúng ta thử xem, có lẽ, sẽ ổn được đấy.”
Lê Diệp xoa xoa nước trên tay, có chút trầm mặc.
“Hi Hi cần một gia đình, em cũng cần.” Anh ôm cô, hôn lên trán cô, “Trong suốt quá trình Hi Hi trưởng thành, cần có cả bố lẫn mẹ. Nếu có ai bắt nạt thằng bé, anh sẽ thay nó xuất đầu lộ diện, Hi Hi cần bất cứ thứ gì, anh đều có thể đáp ứng nó. Đó là để cho thằng nhỏ có cuộc sống tốt nhất. Lê Diệp, anh và em, đều không thể thiếu nó. Còn em, bơ vơ lâu quá rồi, anh sẽ làm chỗ dựa cho em.”
Chóp mũi cô chợt cay cay, cô dựa vào vai anh, cảm thấy cả người như có một luồng nhiệt chạy qua.
“Được không?” Anh hạ thấp giọng, “Về với anh.”
Lê Diệp có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, trầm ổn mà mạnh mẽ, như nhịp trống nện vào lòng cô.
Một lúc sau, cô khẽ thở một hơi, khẽ gật đầu.
Khóe miệng anh cong lên. Không hề bất ngờ, đây chính là kết quả mà anh cố gắng đạt được.