Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 125: Chấp nhận

Tác giả: Vân Quán Phong
Chọn tập

Thu dọn một chút, rồi cả nhà cùng lên xe trở về.

Hi Hi đã ăn no, nằm trong lòng Lê Diệp đánh một giấc say sưa. Trong chiếc xe đi trước, ông cụ và Trần Oanh cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn một cái, như thể sợ Doãn Chính Đạc sẽ ngoành xe trở về vậy.

Thấy chiếc xe vẫn đang chạy ở phía sau, nghĩ đến đứa chắt đáng yêu, ông cụ cười tươi rói, “Ông trời đúng là không xử tệ với bố mà, vẫn còn được bế thằng chắt… Về đến nhà bố sẽ chuẩn bị luôn, bố muốn cho thằng bé một bữa tiệc lớn.”

Trần Oanh cũng vô cùng vui sướng, tuy vẫn còn nhiều điều chưa được giải đáp về thằng bé, nhưng thằng bé quá sức hớp hồn người khác, lại giống Doãn Chính Đạc hồi nhỏ như đúc.

“Chuyến này về, A Đạc và Diệp Diệp sẽ sống cùng nhau, chúng ta bớt làm phiền chúng nó, muốn đến thăm thằng cu con thì cũng nên báo trước cho chúng nó một tiếng rồi hẵng đến.” Ông cụ nhìn Trần Oanh một cái, “Con cháu có phúc của con cháu, đừng nên tham gia vào nhiều, chúng nó có cách nghĩ của chúng nó, chúng ta can thiệp vào, có khi lại bị oán ấy chứ.”

Trần Oanh đáplại một tiếng, nhưng vẫn còn nhiều mối băn khoăn.

Ông cụ không biết chuyện xảy ra trong khách sạn, ông cụ đang như vậy, đâu có thể kể với ông một chuyện vô căn cứ được. Nhưng thân làm phụ nữ, bà luôn có dự cảm…

Không cần biết thế nào, có chuẩn bị vẫn luôn tốt hơn. Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp về, thì bà sẽ phải bảo Khang Đức Văn và Doãn Kính Lam đi, như vậy mới tốt cho cả nhà, để tránh phát sinh chuyện gì đó. Suy cho cùng thì gia đình này vẫn không nên có thêm chuyện phiền phức gì.

Dặm đường lặn lội, về đến nhà họ Doãn, cả nhà đều có chút mệt mỏi. Ông cụ đi đường dài, ăn uống hơi khó tiêu, nhưng vừa nhìn thấy thằng chắt mập mạp là cả gương mặt lập tức tràn ngập ý cười, ôm nó ngồi xuống sô pha mà chẳng nỡ buông tay.

Ngồi với cụ, Hi Hi cứ chốc chốc lại giơ tay tóm chòm râu của ông cụ, chốc chốc lại nắm tay ông, hệt như một thằng bé đầy tính tò mò.

Trong nhà chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn, lúc ăn cơm, Khang Đức Văn và Doãn Kính Lam cũng đến.

Vào cửa, Khang Đức Văn liền cười, “Cậu hai, em dâu, về rồi à?”

Lê Diệp nhìn hắn một cái, hắn vẫn cười, nhưng thần sắc thì luôn lóe ra thứ tia sáng lạnh lẽo.

Doãn Chính Đạc vắt chân, dựa vào ghế, nhìn hắn, “Đúng, về rồi.”

“Thằng bé này…” Doãn Kính Lam nhìn thằng bé được ông cụ bế, tỏ vẻ bất ngờ.

“Đây là con trai của A Đạc và Diệp Diệp.” Ông cụ nhìn họ, “Ông đã đổi tên thành Doãn Đình Hi rồi.”

“Sao đột ngột thế ạ?” Doãn Kính Lam hoàn toàn sửng sốt, “Sao trước đây không nghe nói đến thằng bé này ạ?”

Trần Oanh đứng dậy, “Được rồi, đến cả rồi thì ăn cơm thôi…”

Cả nhà cùng ngồi vào bàn, Trần Oanh múc một bát canh gà, đưa cho Lê Diệp.

Cô nhận lấy, nói lời cảm ơn. Trước đây Trần Oanh luôn tỏ ra ghét cô, giờ như thế này, khó tránh khỏi cảm giác được yêu thương mà lại sợ hãi.

Lại múc cho Khang Đức Văn một bát, rồi Trần Oanh nhìn hắn, “Đức Văn, gần đây con bận lắm à, Đoan Đoan đi biểu diễn mà con cũng không đi xem.”

“Dạo này con bận tối mắt tối mũi, thật sự là không thể phân thân được, nhưng con có gọi điện thoại khích lệ con bé rồi ạ.”

Trần Oanh thở dài, “Con bận như vậy cũng không phải chuyện hay, con cái còn nhỏ, hai đứa vẫn nói là còn muốn sinh thêm đứa nữa, cứ bận đến mức không về nhà nổi thế này thì sinh làm sao được.”

“Bọn con còn trẻ, chuyện này không vội ạ.” Khang Đức Văn nắm tay vợ, “Con cũng thương Kính Lam lắm chứ, lúc cô ấy sinh Đoan Đoan đã chịu không ít khổ cực.”

Doãn Chính Đạc không nghe họ nói chuyện, chỉ ăn cơm, gắp ít thịt cho Lê Diệp, rồi lại đút một miếng cá vào miệng Hi Hi đang ngồi trên đùi cô.

“Kính Lam đã nói với con chuyện phân công ty chưa?” Trần Oanh nói thẳng luôn.

Khang Đức Văn nhìn Trần Oanh, sắc mặt điểm ý cười, nhưng đáy mắt lại cất chứa cơn cuồng phong, “Rồi ạ, Kính Lam nói rồi ạ, công ty đang mở rộng quy mô, thành lập công ty chi nhánh là việc cần làm mà ạ.”

Trần Oanh gật đầu, “Ừ, nhưng con cũng biết đấy, người đáng tin tưởng trong nhà không nhiều, con trai A Đạc còn nhỏ, nó lại không xa tổng công ty được. Mẹ nghĩ đến chuyện tách đi, Đức Văn, người đáng tin cậy nhất chỉ có con thôi.”

Khóe miệng Khang Đức Văn vẫn cong lên, hắn nhìn ông cụ, “Công ty cần, đương nhiên con đồng ý cống hiến hết sức. Có điều, ông, mẹ, công ty chi nhánh bắt đầu từ con số không, cần có người dày dặn kinh nghiệm dẫn dắt, con tự nhận năng lực của mình còn có khiếm khuyết, quản lý Cố Dũng thích hợp đảm nhận trọng trách này hơn con.”

“Suy nghĩ của con với ông giống nhau.” Trần Oanh cười, Khang Đức Văn vừa dứt lời thì bà lại nói, “Mẹ với ông đã quyết định rồi, để Cố Dũng đi cùng con, làm trợ thủ cho con.”

Khang Đức Văn gât đầu, “Vậy là bớt cho con nhiều nỗi lo rồi…”

Quay đầu, hắn nắm chặt tay Doãn Kính Lam, “Công ty chi nhánh ở phía nam, Kính Lam, anh hơi lo lắng, em với Đoan Đoan sẽ không thích ứng được với khí hậu vừa ẩm vừa oi ức ở đấy.”

Doãn Kính Lam nhìn hắn, trong mắt hắn là vẻ chờ mong không hề giấu giếm. Chị ta ngồi yên, trầm mặc một lúc rồi mới nói, “Anh yên tâm, em và Đoan Đoan, chỉ cần có anh, khổ mấy cũng chịu được.”

Hắn nheo mắt lại, tươi cười rạng rỡ, “Bà xã, khổ cho em rồi.”

Doãn Kính Lam cũng cười, “Có gì đâu.”

“Vậy thì quyết định thế nhé.” Trần Oanh nhìn ông cụ, “Công ty chi nhánh có Đức Văn rồi, mọi chuyện đều không thành vấn đề ạ. Như vậy thì công ty chúng ta có thể mở rộng thị trường, con tin là nhà họ Doãn sẽ phát triển không ngừng.”

Ông cụ vẫn không nêu ra ý kiến, cứ nhìn mãi thằng chắt đáng yêu, như thể chẳng nghe thấy gì vậy.

Ăn cơm xong, ông cụ không nỡ để Hi Hi đi, muốn Doãn Chính Đạc ở lại một lúc nữa. Lần đầu tiên cụ cháu gặp nhau, ông cụ thật sự ngắm mãi thằng chắt cũng không thấy đủ.

Trên thảm, Hi Hi đang đầy hứng thú với chiếc gậy của ông cụ, nhưng vẫn chưa biết đi nên chỉ ôm cái gậy lăn lê dưới đất.

Từ trên tầng đi xuống, Trần Oanh cầm theo một cái hộp gấm, một phong bì đỏ, đến cạnh Lê Diệp rồi đưa cho cô, “Coi như tôi tặng quà gặp mặt cho thằng bé.”

Lê Diệp ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng Doãn Chính Đạc liền nhận lấy, “Cầm đi.”

Nói rồi anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích xanh biếc, không am hiểu thì cũng biết nó quý nhường nào.

Doãn Chính Đạc cười cười, nhìn Trần Oanh, “Đây chẳng phải là của hồi môn của mẹ sao?”

Lúc lấy chồng, Doãn Chính Lam từng hỏi xin bà, nhưng bà không nỡ, nói là để dành tặng cho con dâu tương lai, không ngờ đến hôm nay lại đưa cho Lê Diệp.

Doãn Chính Đạc cũng không nói nhiều, tránh cho Lê Diệp biết nhiều lại càng không dám nhận món đồ quý giá này. Anh lấy ra, suy nghĩ một lát, rồi đeo vào cổ tay Lê Diệp.

Làn da cô trắng nõn, cổ tay lại mảnh dẻ, đeo món đồ tinh xảo này vào trông lại càng đẹp.

Chiếc lì xì cũng rất dày. Doãn Chính Đạc rút tiền ra bỏ vào túi Lê Diệp. Trần Oanh làm như vậy, là đã ngầm công nhận thân phận của Lê Diệp. Cứ cho là không vui vẻ hiền hòa như những bà mẹ chồng khác, nhưng Trần Oanh đã làm đến mức đó thì cũng đã là bước nhượng bộ lớn của bà rồi.

Anh cũng không muốn bị kẹp ở giữa đến khó chịu. Hiện tại mọi người đã chấp nhận nhau, cho dù còn cần thời gian để xóa bỏ những hiểu nhầm, nhưng cũng đủ để gia đình này yên ổn rồi.

Anh nhìn Trần Oanh, “Mẹ, sắp đến giỗ bố rồi, năm nay con đi cùng mẹ lên chùa hai ngày.”

Từ sau khi chồng qua đời, cứ đến ngày giỗ là Trần Oanh lại lên chùa vài hôm, ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho chồng.

Thấy con trai hào hảo với mình, Trần Oanh lại thấy bực bội. Nếu không phải vì bà đối xử tốt với Lê Diệp, thì đến giờ anh cũng chẳng buồn để ý đến bà. Rõ ràng là đứa con một tay mình nuôi lớn, vậy mà đến cuối cùng lại chỉ hướng về vợ.

“Năm nào con cũng bảo đi cùng mẹ, nhưng mà năm nào cũng bỏ bom mẹ.” Trần Oanh tức giận, “Con làm việc của con đi, mẹ không cần con đi cùng.”

“Diệp Nhi có thể thay con đi với mẹ.” Doãn Chính Đạc khoác tay lên vai Lê Diệp, rồi lại đưa lên, sờ sờ tóc cô.

Nhìn Lê Diệp một cái, Trần Oanh không nói gì nữa. Bà quay đầu nhìn Hi Hi, vẻ u ám vừa hiện trên gương mặt lập tức biến mất, vừa nhíu mày vừa bước đi, “Sao lại nhét chân xuống dưới thảm thế kia, thằng bé này nghịch quá đi mất.”

Nói rồi, bà cẩn thận bế thằng bé lên, phủi phủi quần áo nó.

Hi Hi giơ bàn tay nhỏ xinh lên sờ sờ mặt Trần Oanh, khiến hai mắt bà thằng bé lập tức ngập tràn yêu thương.

Cũng đã muộn, Doãn Chính Đạc chuẩn bị đưa vợ con về nhà. Khang Đức Văn cũng chuẩn bị đi. Hai nhà đứng cùng nhau ra lấy xe đỗ trong sân.

Thấy Doãn Chính Đạc bế con có vẻ thuần thục, Khang Đức Văn cười cười, “Cậu hai có phúc thật đấy, Hi Hi đúng là đứa bé đáng yêu, ông với mẹ đều rất quý thằng bé.”

Doãn Chính Đạc đưa thằng bé cho Lê Diệp, mở cửa xe, quay đầu nhìn hắn một cái, “Trẻ con đều đáng yêu hết, tại vì chúng nó sạch sẽ ngây thơ.”

“Ừ, anh cũng làm bố mà, cũng hiểu được cảm giác này.”

Doãn Chính Đạc liếc hắn một cái, không nói gì nữa mà lên xe rồi đóng cửa lại luôn.

Lê Diệp ôm con ngồi ở ghế sau, Khang Đức Văn còn cố vẫy vẫy tay, “Em dâu, đi thong thả.”

Lê Diệp không nhìn hắn. Sau khi hắn làm mấy chuyện kia, mà vẫn còn mặt mũi ngồi ở nhà họ Doãn tỏ vẻ yêu thương vợ, rồi tỏ ra chân thành với nhà họ Doãn, đúng là dối trá siêu đẳng.

Cô nhìn Doãn Chính Đạc đang lái xe ở phía trước. Cho dù cô không nói rõ ràng, nhưng chắc hẳn anh có thể đoán ra chút manh mối từ những điều ám chỉ, chắc hẳn anh sẽ cẩn thận với con người đó…

Chọn tập
Bình luận