Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 44: Vai nữ phụ xuất sắc nhất

Tác giả: Lục Manh Tinh
Chọn tập

“Anh Hoắc.”, Dương Văn bất ngờ tiến lên chặn lại bước chân của Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng dừng lại, nhìn về phía cô ta với ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.

Dương Văn cười cười, “Anh Hoắc, nghe nói anh nhận đóng Ngâm long tước, nữ chính của bộ phim đó là em, em tên là Dương Văn.”

Sự đường đột của Dương Văn không làm Hoắc Thiệu Hàng lộ vẻ khó chịu, anh gật đầu, lịch sự chào, “Ừm, chào cô.”

“Anh Hoắc, có thể hợp tác với anh, em cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát rồi đáp, “Có nhận bộ này không còn đang thương thảo.”

“Em hi vọng là anh Hoắc có thể nhận.”

Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Nghê Hạ thầm than thở trong lòng, Dương Văn cứ uốn éo trông mệt thật đấy…

“Trâu Phương Diệc.”

“Hả?”

“Anh nói xem, danh sách người đoạt giải có khi nào bị nghệ sĩ biết trước rồi không?”

“Đương nhiên là không rồi, bí mật mà.”, Trâu Phương Diệc lại hỏi, “Sao lại hỏi thế?”

Nghê Hạ cười cười, “Không có gì.”

Cô chỉ cảm thấy lạ là tại sao trông Dương Văn cứ như biết chắc là mình có giải không bằng. Tuy rằng trước đó cô ta được chú ý nhờ vai nữ hai trong Mân Phi truyện, nhưng, cũng đâu chắc sẽ được giải chứ?

Trong lúc Nghê Hạ nói chuyện với Trâu Phương Diệc thì Hoắc Thiệu Hàng đã đi vòng qua Dương Văn để tới chỗ họ. Trâu Phương Diệc đá ánh mắt đầy mờ ám từ Nghê Hạ sang Hoắc Thiệu Hàng, sau đó nhỏ giọng nói, “Người hôm nay cùng Nghê Hạ bước lên thảm đỏ là tôi đấy nhé, haiz… người nào đó á, tiếc ghê cơ.”

Hoắc Thiệu Hàng bắn ánh mắt lạnh buốt về phía Trâu Phương Diệc, khiến anh ta phải lẳng lặng lủi ra sau Nghê Hạ. Hoắc Thiệu Hàng không để ý đến anh ta nữa, anh lại nhìn Nghê Hạ, rồi đột nhiên ý nhị nói một câu, “Trang phục hôm nay, thật thích hợp để lên sân khấu nhận giải.”

Nghê Hạ, “… Tại em mặc màu đỏ, màu may mắn sao?”

Hoắc Thiệu Hàng chỉ cười khẽ, “Sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị đi.”

“Cũng đúng, mình phải đi tìm Tống Đình thôi.”, Trâu Phương Diệc nói xong liền ghé lại gần Hoắc Thiệu Hàng thầm thì, “Xin lỗi nhé, tôi đưa bạn gái cậu đi trước đây ~”

Nói xong, anh ta kéo Nghê Hạ đi trước khi Hoắc Thiệu Hàng lia ánh mắt nguy hiểm tới. Nghê Hạ quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng một cái, cũng chẳng biết phải làm sao.

Dương Văn thấy Nghê Hạ đi mới chầm chậm đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng, làm như bâng quơ nói, “Tình cảm giữa Trâu Phương Diệc với Nghê Hạ tốt thật đấy, Nghê Hạ dễ trêu cho nam diễn viên thích mình thật, bên cạnh lúc nào cũng có người đi cùng, hâm mộ ghê.”

Hoắc Thiệu Hàng hơi khựng lại, anh nghiêng đầu liếc Dương Văn, “Cô quen cô ấy à?”

Dương Văn thấy Hoắc Thiệu Hàng có vẻ hứng thú liền nói, “Quen ạ, cô ấy là bạn cùng trường đại học với em, chuyện trước đây của cô ấy, em biết hết. Tuy lúc học đại học cô ấy có Lâm Ngộ Thành làm bạn trai, nhưng mà vẫn hấp dẫn nhiều nam sinh viên khác lắm đấy.”

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, “Thế à?”

“Haiz, sau này ai mà yêu Nghê Hạ chắc nhọc lòng lắm đây, bạn gái như thế cơ mà…”, Dương Văn thao thao bất tuyệt như thể được gãi đúng chỗ ngứa, “À mà, cũng không có gì, nhưng mà anh Hoắc từng đóng chung phim với Nghê Hạ, anh không phát hiện ra sao ạ?”

Không biết có phải do Dương Văn bị ảo giác hay không, nhưng cô ta cứ cảm thấy sắc mặt Hoắc Thiệu Hàng không còn thân thiện như lúc đầu nữa…

Hoắc Thiệu Hàng im lặng vài giây, “Dương Văn phải không?”

“Dạ… Vâng ạ.”, Dương Văn ngờ ngợ đáp.

“Được.”, Hoắc Thiệu Hàng gật đầu rồi nhấc chân rời đi. Dương Văn nhìn theo bóng Hoắc Thiệu Hàng, cũng không hiểu ý anh là như thế nào.

Cách đó không xa, Hoắc Thiệu Hàng lấy di động ra, “A lô, đạo diễn Phùng, vâng, là tôi… Bộ Ngâm long tước tôi sẽ nhận… Đúng, không thành vấn đề… Nhưng tôi có một ý kiến… Nữ chính Dương Văn, đổi đi.”

Lễ trao giải Kim X khai mạc, dàn minh tinh lần lượt đi vào khu vực thảm đỏ, dưới ánh đèn flash chớp nháy sáng bừng, họ ký tên lên bức tường ở gần đó. Qua khu thảm đỏ là khu dành cho cánh phóng viên. Mỗi một nghệ sĩ đi qua đó đều được phỏng vấn, nhưng thời gian phỏng vấn không đồng đều, siêu sao nổi tiếng thì phải đến khi nhân viên hậu cần lên nhắc mới có thể dừng lại được.

Lúc Nghê Hạ một bên khoác tay Trâu Phương Diệc, một bên khoác tay Tống Đình, xuất hiện ở đầu thảm đỏ, khu vực dành cho người hâm mộ và phóng viên lập tức dậy sóng. Nghê Hạ mặc một bộ váy dài màu đỏ rực, lúc lên cầu thang, Trâu Phương Diệc đỡ cô lên, còn Tống Đình khom người chỉnh lại làn váy cho cô. Chỉ là cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng lại khiến đám fan hâm mộ gào rú điên cuồng.

Ba người ký tên lên tường xong liền tiến đến khu vực phỏng vấn.

“Nghê Hạ, trên mạng đều nói bạn là máy thu hoạch nam thần, nghe nói lại chuẩn bị hợp tác với Quý Thư Bạch. Vậy, hợp tác với nhiều nam nghệ sĩ như thế, bạn thích ai nhất?”

“Chị hỏi như thế là khiến tôi đắc tội với người ta rồi.”, Nghê Hạ cười vẻ khó xử.

“Vậy người nào gần với mẫu bạn trai lý tưởng của bạn nhất?”

Nghê Hạ nhướng mày, Trâu Phương Diệc đứng bên cạnh liền cướp lời, “Cô ấy thích người trầm ổn một chút, ngoài lạnh trong nóng.”

Đám phóng viên lập tức chĩa ống kính lại, “Anh với Nghê Hạ lén thảo luận trước vấn đề này rồi đúng không? Vậy người trầm ổn một chút, ví dụ như ai?”

Nghê Hạ, “Đừng nghe anh ấy nói bừa.”

Trâu Phương Diệc ra vẻ trầm tư, “Ví dụ như Tống Đình của chúng ta này, ví dụ như tôi này, chúng tôi đều rất trầm ổn. Phải không Nghê Hạ?”

Nghê Hạ dở khóc dở cười, đám phóng viên cũng cười theo.

Trâu Phương Diệc lại nói, “À phải rồi, Thiệu Hàng cũng rất trầm ổn.”

Đám phóng viên lại mở rộng phạm vi ngay lập tức, “Nghê Hạ từng hợp tác với Hoắc Thiệu Hàng, vậy bạn có bị anh ấy cuốn hút không?”

Nghê Hạ liếc xéo Trâu Phương Diệc một cái, người kia hết sức sung sướng.

“Diễn xuất của anh ấy vô cùng lợi hại, tôi rất khâm phục anh ấy. Đương nhiên là sức cuốn hút của cá nhân anh ấy rất mạnh, tất cả mọi người đều bị anh ấy thu hút cả.”

“Từ sau khi Mê Thành được công chiếu, rất nhiều cư dân mạng nói bạn còn xứng đôi với nam chính hơn cả nữ chính, bạn cảm thấy thế nào?”

“Về chuyện này, mỗi người đều có cảm nhận riêng. Huyền Hỏa là nhân vật bi kịch, có lẽ vì thế mà khán giả có cái nhìn cảm thương hơn dành cho cô ấy, và hi vọng cô ấy có được hạnh phúc nhiều hơn.”

Câu hỏi được đặt ra liên tiếp, cuối cùng, nhân viên hậu cần phải lên đón ba người họ đưa vào bên trong.

Vị trí của Nghê Hạ và Trâu Phương Diệc ở cạnh nhau, bên cạnh Trâu Phương Diệc là Tống Đình. Trên lưng ghế đều có tên của họ.

Lúc đến gần, Nghê Hạ mới phát hiện ra, vị trí phía bên phải cô lại là Hoắc Thiệu Hàng… Ban tổ chức cố tình sắp xếp như vậy sao?

Người xuất hiện ngày một đông, các nghệ sĩ cùng lục tục vào chỗ ngồi. Rốt cuộc, Nghê Hạ cũng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng từ cửa đi vào, anh đi lên cầu thang, dọc đường đi có người chào hỏi anh, anh đều mỉm cười đáp lại, dáng vẻ nho nhã lịch lãm vô cùng.

Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hàng dừng lại bên cạnh Nghê Hạ, cởi bỏ một cúc áo vest, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Nghê Hạ, “Khéo thật đấy…”

“Không khéo, là anh sắp xếp đấy.”

“…”

Lễ trao giải bắt đầu, từng hạng mục giải thưởng được trao. Giang Thần đoạt được giải nữ chính xuất sắc nhất nhờ vai diễn trong Mân Phi truyện, còn Hoắc Thiệu Hàng, đương nhiên cũng dành được vai nam chính xuất sắc nhất.

Giang Thần và Hoắc Thiệu Hàng đều quá quen với việc lên sân khấu nhận giải, vì thế lúc cầm cúp trong tay, họ không quá xúc động như những người khác, mà vô cùng bình tĩnh, ung dung. Thật ra như thế lại càng khiến người khác hâm mộ hơn.

Hạng mục tiếp theo là giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Một giọng nam trung trầm ấm cất lên: “Đề cử cho giải thưởng bao gồm, Kim Hiểu trong Một trăm ngày hạnh phúc, Dương Văn trong Mân Phi truyện, Khương Nhan trong Con đường trắng đen

Dương Văn cũng có tên trong danh sách đề cử, Nghê Hạ thầm cảm thấy ngạc nhiên.

“Và cuối cùng là, Nghê Hạ trong Mê Thành.”

“Gì cơ?”, Nghê Hạ ngẩn người, vừa nhắc đến tên cô sao? Vừa rồi, đúng là nhắc đến tên cô đấy chứ?

Cô bất giác nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, người đó lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt như thể cho cô một đáp án khẳng định.

“Người dành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là…”

Trên màn hình lớn xuất hiện bốn ô nhỏ, trong mỗi một ô là hình ảnh của bốn diễn viên vừa có tên.

“Nghê Hạ!!! Xin chúc mừng Nghê Hạ!!”

Ô vuông nhỏ chiếu hình ảnh của Nghê Hạ ngay lập tức được phóng to ra, trên màn hình, trông cô vô cùng kinh ngạc.

“Lên đi.”, Hoắc Thiệu Hàng nâng khuỷu tay Nghê Hạ, thấp giọng nhắc.

Nghê Hạ ngơ ngẩn đứng dậy, Hoắc Thiệu Hàng cũng đứng dậy theo, đồng thời duỗi tay ôm lấy cô. Đương nhiên, cái ôm này cũng hiện lên màn hình lớn. Tất cả các nghệ sĩ có mặt đều kinh ngạc nhìn về phía hai người, còn các fan hâm mộ thì hiển nhiên là gào thét ầm ĩ.

Nhìn như một cái ôm chúc mừng, Hoắc Thiệu Hàng nói thầm bên tai cô, “Anh nói mà, bộ váy này của em hôm nay rất hợp để lên sân khấu nhận giải.”

“Anh…”

“Đi đi.”, anh vỗ vai cô rồi buông cô ra.

Nghê Hạ đưa mắt nhìn anh một cái, hít sâu một hơi rồi nhấc tà váy chậm rãi đi lên sân khấu.

Ừm… Đều là nhận giải thưởng thôi mà. Trước giờ cô từng không ít lần lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, khi dành học bổng, dành giải thưởng nghiên cứu khoa học… Tóm lại, cô rất quen với cảm giác này, vì thế cứ thoải mái nói vài câu, không cần phải căng thẳng.

Người trao giải là diễn viên nổi tiếng người Nhật Bản – Satou Yuki. Anh ta bắt tay Nghê Hạ, dùng tiếng Nhật nói, “Chúc mừng cô, cô Nghê.”

“Cảm ơn anh, tôi lấy làm vinh hạnh khi được anh trao giải cho.”, ngoài sức tưởng tượng của Satou Yuki và toàn bộ những người theo dõi, Nghê Hạ lại có thể dùng tiếng Nhật để trả lời, hơn nữa còn nói tương đối lưu loát nữa.

“Nghê Hạ biết nói cả tiếng Nhật kìa.”, dưới hàng ghế khán giả, Trâu Phương Diệc vuốt cằm, nhỏ giọng nói thầm với Tống Đình.

Tống Đình suy tư, “Hình như đợt trước tôi có nghe thấy cô ấy nói chuyện điện thoại bằng tiếng nước ngoài, là tiếng Pháp thì phải.”

Trâu Phương Diệc chớp chớp mắt, “Xem ra trên mạng nói thật đấy, đúng là siêu cao thủ…”

Lễ trao giải kết thúc, phía hậu đài.

“Nghê Hạ, quá tuyệt vời, đúng là quá bất ngờ luôn.”, Cảnh Tố hưng phấn, ôm cái cúp nói liến thoắng.

“Giữ bí mật ghê nhỉ, chỉ không nghe được tin gì sao?”

“Chị không biết gì thật, chị cũng không ngờ em lại đoạt giải. Nhưng mà giải thưởng này xứng đáng với em mà, ai dám nói em đắp nặn nhân vật Huyền Hỏa không thành công?”

Nghê Hạ trầm mặc.

“Chúc mừng, Nghê Hạ.”, trong phòng hóa trang vốn dĩ không có người khác, nhưng giờ lại đột nhiên vang lên một giọng nữ. Nghê Hạ ngơ ngác ngoảnh lại nhìn, biết người vừa đến là ai, sắc mặt cô ngay lập tức lạnh xuống.

“Cảnh Tố, hình như áo khoác của em để ở phòng hóa trang số 2 rồi, chị sang tìm hộ em.”

“Ừ, được.”, Cảnh Tố nhận lời, lúc đi ngang qua Khâu Anh Tử thì khẽ gật đầu.

Trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người.

“Anh ấy rất vui, biểu hiện của cháu khiến anh ấy rất tự hào.”

“Thế sao!”

“Đương nhiên, anh ấy vẫn luôn rất quan tâm đến cháu, ngày nào cũng nhắc đến cháu cả.”

“Thế nên… trong lòng bà cảm thấy thế nào?”

Khâu Anh Tử im lặng một lát rồi đáp, “Tôi đương nhiên là, cũng mừng thay cho cháu rồi.”

“À, bà chắc chứ?”, Nghê Hạ nhếch môi cười, trong mắt lại chỉ thấy một vẻ lạnh buốt, “Chẳng phải bà muốn trong lòng ông ấy chỉ có mình bà hay sao? Ông ấy không thôi dây dưa với quá khứ, chẳng lẽ bà lại không mất hứng à?”

Khâu Anh Tử cười cười, “Cháu là mối liên hệ gắn bó với anh ấy cả đời, tôi không can thiệp được thì cớ gì phải mất vui. Cháu thật sự phải giữ ý thù địch với tôi như thế sao? Chị cháu…”

“Chị ấy là chị ấy, tôi là tôi.”, Nghê Hạ nhìn bà ta, “Bà đừng mong tôi cải thiện thái độ đối với bà, bởi vì đây là chuyện tuyệt đối không thể. Thêm nữa, bà cũng không cần thiết phải bận tâm đến chuyện này, vì cuộc sống của chúng ta vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhau cả… Thôi, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt.”

“Anh ấy đang ở bên ngoài, cháu không đi gặp sao?”

“Không được.”, Nghê Hạ lấy túi xách, cũng chẳng liếc Khâu Anh Tử lấy một cái mà đi thẳng ra khỏi phòng hóa trang. Khâu Anh Tử đứng yên đó, sắc mặt không tốt cho lắm, một lúc sau thì rời đi.

Mà ở một góc trong phòng hóa trang, Dương Văn cau mày đứng yên tại chỗ. Cô ta vốn đang đầy một bụng tức, định đến tìm Nghê Hạ tính sổ. Rõ ràng cô ta đã móc nối với một người trong ủy ban chấm giải rồi, người đó cũng khẳng định sẽ giúp cô ta lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất, nhưng kết quả lại là Nghê Hạ. Rốt cuộc Nghê Hạ đã dùng thủ đoạn gì để chiếc cúp đổi chủ? Cô ta nuốt không trôi cục tức này, kiểu gì cũng phải làm ầm lên một trận mới được. Nhưng vừa vào tới phòng hóa trang, cô ta vô tình nhìn thấy Khâu Anh Tử và Nghê Hạ đứng với nhau. Bất giác, cô ta im lặng lắng nghe đoạn hội thoại của hai người. Trong mắt người ngoài, dạo trước Khâu Anh Tử lên tiếng giải vây cho Nghê Hạ, nói cô không phải là kẻ thứ ba mà là một hậu bối mà bà ta rất quý mến. Nhưng nghe khẩu khí và giọng điệu của Nghê Hạ vừa rồi thì rõ ràng chuyện không đơn giản như vậy. Thái độ của Nghê Hạ với Khâu Anh Tử, người sáng suốt đều nhìn ra được sự thờ ơ và thù địch.

Dương Văn cười lạnh, Nghê Hạ, biết ngay mày không phải cái ngữ tốt đẹp gì mà, loanh quanh một hồi vẫn là có quan hệ bí mật với Hạ Tông Nguyên. Mày cứ chờ xem, tao nhất định sẽ bới tung bí mật của mày ra!

Rời khỏi buổi lễ trao giải long trọng, Nghê Hạ bảo Cảnh Tố đưa mình về khách sạn. Ngày mai cô còn phải đi quay phim, không thể dừng lại một giây phút nào.

“Chị nhận được mấy kịch bản này, em xem thử xem thích cái nào.”, Cảnh Tố đưa cho cô một tập tài liệu dày.

Nghê Hạ im lặng một lát rồi mới đáp, “Quay xong Chân tướng, chắc là em cũng hòm hòm rồi đấy.”

“Cái gì mà hòm hòm chứ, bây giờ em đang nổi, đương nhiên phải không ngừng cố gắng rồi.”

“Cảnh Tố, có phải chị quên rồi không, em không phải Nghê Hạ, em là Hạ Dĩ Hàm.”

Đột nhiên Cảnh Tố ngẩn ra, “Chị…”. Đúng là chị quên luôn chuyện này, ở bên cạnh Hạ Dĩ Hàm một năm, chị bất giác đã coi cô là một diễn viên thực thụ.

“Chắc là chị em sắp về rồi, đến lúc đấy, em cũng nên đi thôi.”

“Nghê Hạ…”, Cảnh Tố nói, “Nói thật, em vô cùng hợp làm diễn viên, em cũng thật sự thích công việc này mà, phải không?”

Nghê Hạ trầm mặc một lát, “Có lẽ thế, nhưng nguyện vọng ban đầu của em là giúp chị em, em còn có nơi phải về, có chuyện phải làm.”

“Chị biết chị không có tư cách giữ em, nhưng mà… Chị nói thật, chị dẫn dắt chị em đã lâu rồi, nhưng chị không thể không nói, con bé không có chút năng khiếu nào về diễn xuất cả. Hiện giờ em để lại ấn tượng mạnh cho công chúng rồi, nếu con bé trở về, chị không biết mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào nữa.”

Nghê Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết nên nói gì. Cô đã làm được nhiều thứ hơn những gì hứa hẹn với Hạ Dĩ San, trong khoảng thời gian này, cô dần quen với những ngày tháng đi đóng phim, cũng suýt chút nữa quên mất thân phận thật sự của mình. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Khâu Anh Tử, cô mới đột nhiên bàng hoàng nhận ra, mình là Hạ Dĩ Hàm, không phải là Nghê Hạ.

“Đinh đinh đinh đinh……”

Nghê Hạ bị một tràng chuông điện thoại quấy nhiễu.

“A lô.”

“Tiểu Hàm.”

Nghê Hạ khựng lại, “Còn biết gọi điện cho em cơ đấy, bao nhiêu lâu rồi không gọi?”

Hạ Dĩ San ngượng ngùng, “Dạo này đang có việc, chị tập trung quá nên…”

“Việc gì?”

“Cái này thì để chị về nước rồi kể với em sau nhé…”

Nghê Hạ nhíu mày, “Thế còn sức khỏe chị thế nào rồi, đã ổn chưa?”

“Ổn, bác sĩ bảo không sao nữa rồi, chị không cần đến bệnh viện khám nữa.”

“Ừm. Thế, phải về đi thôi, định khi nào?”

Hạ Dĩ San do dự một lúc lâu rồi mới chần chừ nói, “Tiểu Hàm, tạm thời chị không về được, em có thể… ở lại thêm một thời gian nữa được không?”

“Cái gì?” Nghê Hạ sửng sốt, “Chị lại làm gì thế, không phải là đã khỏe rồi sao?”

“Chuyện này… Haiz, không nói rõ trong một hai câu được, nhưng tuyệt đối là chuyện quan trọng của chị, cực kỳ quan trọng.”

“Hạ Dĩ San!”

“Em làm tốt thế còn gì, chị cực kỳ khâm phục em! Cố lên!”

Nghê Hạ nhắm mắt, hít sâu một hơi, “Thế chị nói xem, rốt cuộc bao giờ chị về?”

“Chị cũng không biết nữa.”

“Chị…”

“Tóm lại, sau này chị nhất định sẽ báo đáp em thật hậu hĩnh, nhé nhé! Bye!”

Hạ Dĩ San không đợi cô đáp liền cúp máy luôn. Nghê Hạ hít sâu một hơi, cô thật sự hết cách với con người kia.

Cảnh Tố, “Chị em à?”

“Vầng.”

“Con bé bảo gì?”

“Chị ấy bảo tạm thời chưa quay lại được.”

Chọn tập
Bình luận