Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 51: Cuộc gọi bất ngờ

Tác giả: Lục Manh Tinh
Chọn tập

Chương trình bắt đầu quay. Ba người ngồi trên ghế sô pha, đối diện là người dẫn chương trình nổi tiếng. Bên dưới, fan của cả ba người chiếm nguyên một khu, ai cũng háo hức đến đây vì thần tượng của mình.

“Lúc quay Đế Hoàng Huyết, các bạn có chuyện gì thú vị có thể chia sẻ không?”, MC hỏi.

Trâu Phương Diệc lên sân khấu nghiêm túc hơn hẳn, suy cho cùng thì anh ta vẫn còn gánh nặng thần tượng, nhưng vẫn là người sôi nổi nhất trong ba người, “Lúc còn quay phim, chúng tôi thường phải quay đến hơn nửa đêm mới xong. Thế nên, hôm nay, tôi muốn tố cáo Nghê Hạ. Cô ấy là một nữ diễn viên, thế mà nửa đêm nửa hôm vẫn ăn đồ ăn vặt, một mình ăn thì thôi đi lại còn ra dụ dỗ tôi với Tống Đình.”

Tống Đình gật gù đồng tình, “Chuyện này thì tôi có thể làm chứng, cô ấy ăn liên tục, hơn nữa còn có rất nhiều loại đồ ăn vặt.”

Người dẫn chương trình ngỡ ngàng nhìn về phía Nghê Hạ, “Thật sao? Em không sợ béo ư? Hay là em thuộc tạng người ăn nhiều vẫn không béo?”

“Không phải đâu.”, Nghê Hạ bất đắc dĩ nói, “Em ăn nhiều vẫn sẽ béo, cho nên thường xuyên phải đi tập thể hình giảm béo. Nhưng mà quay phim đến tận nửa đêm cực kỳ đói, thế nên em mới chuẩn bị sẵn đồ ăn.”

Trên thực tế, những thứ đó đều là do Hoắc Thiệu Hàng ép cô phải mang đi.

“Với lại, em đâu có dụ dỗ các anh ăn.”

Trâu Phương Diệc liếc mắt nhìn cô, “Em cầm đồ ăn thơm phưng phức lượn tới lượn lui trước mặt anh với Tống Đình, lại còn thỉnh thoảng giơ ra trước mặt anh nữa chứ, thế không phải dụ dỗ thì là gì!”

Nghê Hạ nghiêm túc nói, “Em đang rèn khả năng nhẫn nại cho các anh mà.”

Người xem bên dưới cười ầm lên, MC cũng rất vui vẻ.

Sau đó, người dẫn chương trình hỏi đến chuyện cá nhân của từng người. Đương nhiên, đến đây rồi thì không thể không có chút dính dáng đến thân thế của Nghê Hạ.

“Nghê Hạ, em với thầy Hạ từng hợp tác rồi. Vậy lúc trên phim trường, thầy ấy có quan tâm một cách đặc biệt đến em không?”

“Cũng bình thường ạ, không có gì đặc biệt cả, thật ra ông ấy quan tâm đến mọi hậu bối.”

“Vậy lúc mọi người không biết quan hệ của hai người, hai người xưng hô thế nào?”

Nghê Hạ cười cười, “Thì gọi là thầy Hạ thôi ạ, không có gì đặc biệt cả.”

“Thế tại sao trước đây em không công bố quan hệ của em với thầy Hạ? Chị nghĩ nếu em công bố thì con đường em đi sẽ thuận lợi hơn nhiều, cũng sẽ không phải lận đận những hai năm mới có được kịch bản tốt.”, người dẫn chương trình ngừng lại một lát rồi hỏi tiếp, “Có phải có liên quan đến cô Khâu không? Thế nên quan hệ giữa em và thầy Hạ không tốt, và em không muốn dựa vào danh tiếng của thầy ấy?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nghê Hạ. Quả thật, bao nhiêu ngày nay, mọi người đều vô cùng tò mò về chuyện này, nhưng đáng tiếc là Nghê Hạ không trả lời phỏng vấn liên quan đến vấn đề này.

Sắc mặt Nghê Hạ vô cùng bình tĩnh, không có chút dao động vì chuyện này, “Đúng là em không muốn dựa vào danh tiếng của ông ấy để tiến vào giới nghệ sĩ, nhưng không phải bởi nguyên nhân như chị nói, mà là vì em muốn dựa vào chính mình để xem mình có thể tự đi được bao xa mà thôi.”

Đây cũng là ước nguyện ban đầu của Hạ Dĩ San.

Vấn đề này kết thúc. Thật ra người dẫn chương trình còn muốn hỏi về Khâu Anh Tử, nhưng trước khi quay, chị ta đã được thông báo trước, thế nên tự biết phải dừng lại đúng lúc.

Tiếp theo đến lượt phỏng vấn Tống Đình và Trâu Phương Diệc. Cả hai đều bị hỏi đến mối tình đầu. Hỏi xong hai người lại đến lượt Nghê Hạ, lúc này, ánh mắt của người dẫn chương trình càng nhiều vẻ tò mò hơn.

“Tất cả mọi người đều biết đến chuyện tình yêu trước kia của Nghê Hạ, vậy thì tiêu chuẩn chọn chồng của em hiện giờ có thay đổi so với trước kia không? Ừm… có phải có yêu cầu rất cao với nửa kia không?”

Nghê Hạ cười, nghĩ ngay đến Hoắc Thiệu Hàng, nhưng cô vẫn nói một cách trái lương tâm, “Không đâu ạ, không cao chút nào. Em không có tiêu chuẩn chọn chồng, thích một người phải dựa vào duyên phận, nếu gặp được rồi, thì mọi thứ của anh ấy đều trở thành tiêu chuẩn thôi ạ.”

“Wow, lãng mạng quá đấy nhé.”

Phần cuối của chương trình, tổ biên tập yêu cầu ba người họ gọi điện cho một người bạn khác phái trong giới, nói rằng có một người thân trong nhà mình cần cấy ghép tủy nhưng lại không sẵn tủy tương thích, hy vọng người đó có thể đến bệnh viện xét nghiệm xem tủy có phù hợp hay không; nếu người đó đồng ý, thì lại phải mặt dày hỏi vay một chút tiền.

Đầu tiên là Trâu Phương Diệc. Anh gọi cho một nữ diễn viên, người đó nghe anh nói xong liền an ủi một lúc lâu, bao nhiêu người có mặt đều phải nhịn cười đến khổ. Tới lúc nói chuyện vay tiền, nữ diễn viên đó cảm thán, “Ôi trời ơi, dạo này cậu đang làm gì đấy? Một người có nhiều tiền như thế còn muốn vay tiền tôi sao?”

Câu này vừa dứt, mọi người đều bật cười ha hả, cuối cùng cũng bại lộ.

Đến lượt Tống Đình, anh ta cũng gọi cho một người bạn trong giới, người bạn đó cũng vô cùng trượng nghĩa, không nói lằng nhằng liền đồng ý luôn.

Cuối cùng là Nghê Hạ. Trước đó, cô đã bàn với Cảnh Tố rằng sẽ gọi cho Quý Thư Bạch. Thứ nhất là vì cô đã hợp tác cùng Quý Thư Bạch, xem như có chút ăn ý, thứ hai, Quý Thư Bạch biết nhiều về cô, chắc chắn sẽ nghe ra được sự vô căn cứ trong lời cô nói, dựa vào kinh nghiệm trong giới của anh, nhất định có thể tiếp chiêu được.

“Tút, tút, tút… A lô.”

Giọng nói điềm đạm cất lên khiến Nghê Hạ sững sờ. Khoan đã! Gọi nhầm số ư? Đây rõ ràng là giọng Hoắc Thiệu Hàng mà!

“A lô?”, cô căng thẳng đáp.

“Ừ, sao thế?”, một câu hoàn chỉnh khiến mọi người có thể nhận ra. Giọng nói trầm thấp giàu từ tính này còn không phải là của Hoắc Thiệu Hàng sao! Khán giả che miệng lại không dám hét lên, còn người dẫn chương trình thì trợn tròn mắt, dùng khẩu hình nói hai chữ, trời ơi.

Nghê Hạ cảm thấy mình đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Trâu Phương Diệc thì lại chống cằm nhìn cô như đang xem kịch vui. Nghê Hạ khẽ cắn môi, đành phải lên tiếng, “À, anh Hoắc, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Đối phương im lặng mất vài giây, “Em nói đi.”

“Chị… chị họ của tôi, mới đây phát hiện ra mắc phải một loại bệnh, cần phải cấy ghép tủy, người nhà tôi không ai có tủy tương thích nên đang phải đi nhờ vả hỏi han bạn bè thân quen, tôi muốn hỏi anh là… Anh có thể cùng tôi đến bệnh viện, xét nghiệm thử được không?”, Nghê Hạ nói liền một hơi.

“Chị họ em?”

“Vâng.”, Nghê Hạ thầm nhủ trong lòng, anh nghe ra mà đúng không, nhất định anh sẽ nghe ra!

“Nghê Hạ.”

“Dạ?”

“Bất kể người nhà em xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ hỗ trợ, chỉ là xét nghiệm thôi mà, không thành vấn đề.”, giọng điệu quan tâm của Hoắc Thiệu Hàng được phát trọn vẹn qua hệ thống âm thanh, trường quay yên tĩnh một cách đáng sợ.

Nghê Hạ im lặng một lát rồi nói tiếp, “Vậy thì, vô cùng cảm ơn anh.”

“Nói cảm ơn với tôi làm gì, ngốc.”

Người dẫn chương trình hết sức kinh ngạc, chị ta đã từng phỏng vấn Hoắc Thiệu Hàng, nhưng chưa bao giờ biết thì ra anh lại có thể dịu dàng như vậy, nghe thôi mà đã muốn say rồi.

Nghê Hạ cũng sửng sốt, cô không biết rốt cuộc Hoắc Thiệu Hàng có nghe ra hay không nữa. Được người dẫn chương trình nhắc, Nghê Hạ lại nói, “Còn nữa, chữa bệnh này cần rất nhiều tiền, anh có thể cho tôi vay một ít được không? Tôi muốn giúp chị họ tôi.”

“Ừ, em cần bao nhiêu cũng được. Tối tôi đến tìm em!”

Tối, tôi đến, tìm em…

“… Vâng.”

Cúp điện thoại, cả trường quay ồ lên, người dẫn chương trình liên tục khen Hoắc Thiệu Hàng hào phóng, đồng thời cũng tỏ vẻ rất hâm mộ quan hệ thân thiết giữa Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng. Nghê Hạ chỉ có thể cười trừ vài tiếng, ậm ừ cho qua.

Kết thúc chương trình, Nghê Hạ lập tức lấy lại di động của mình, vừa gọi điện cho Hoắc Thiệu Hàng vừa nói với Cảnh Tố, “Em bảo chị gọi cho Quý Thư Bạch cơ mà, sao chị lại gọi cho anh ấy?”

Cảnh Tố cũng ngơ theo, “Nhưng mà rõ ràng là chị gọi cho Quý Thư Bạch mà.”

Điện thoại được kết nối, “A lô.”

“Vừa nãy em quay talkshow.”, Nghê Hạ giải thích.

“Nghe ra rồi.”, giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng ẩn ý cười.

Nghê Hạ buồn bực, “Anh làm em sợ chết mất, cũng may anh không nói gì khiến người ta hiểu lầm.”

“Ngốc”, “Tối tôi đến tìm em”, hẳn là không dễ gây hiểu lầm lắm.

“Anh phản ứng cũng nhanh đấy, hình tượng của anh lại vĩ đại thêm một bậc nữa rồi, lại còn cần bao nhiêu cũng được nữa chứ, đại gia nhỉ.”, Nghê Hạ nói.

Hoắc Thiệu Hàng từ tốn nói, “Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi, nếu đúng là em gặp những chuyện đó, em bảo anh giúp, đương nhiên anh sẽ giúp.”

“Ừm, thế nên là em muốn toàn bộ gia sản của anh, anh cũng cho em ngay lập tức rồi.”, Nghê Hạ đùa.

“Ngay lập tức? Thế thì chắc là không được rồi, vì có một số tài sản cần phải mất thời gian xử lý một chút mới chuyển qua cho em được.”, Hoắc Thiệu Hàng trả lời một cách nghiêm túc.

Nghê Hạ nghẹn họng, “Em, em nói đùa anh thôi mà, ai cần toàn bộ gia sản của anh chứ.”

“Em cần cũng được, dù sao thì để ở chỗ em cũng có gì khác đâu.”

“…”

“À phải rồi, tại sao lại gọi cho Quý Thư Bạch mà không gọi cho anh?”

“Dạ?”, Nghê Hạ ngây người, “Vừa nãy em gọi cho Quý Thư Bạch thật à? Nhưng anh bắt máy cơ mà?”

“Đúng lúc anh ở bên cạnh cậu ta, nhìn thấy em gọi đến nên anh bắt máy hộ.”

“…”

“Tại sao lại gọi cho cậu ta, hả?”, âm cuối uyển chuyển thấm vị bất mãn. Đây là, tiết tấu ghen sao?

Nghê Hạ cười lấy lòng, “Em nghĩ Quý Thư Bạch có thể biết được là em đang tham gia talkshow.”

“Chẳng lẽ anh thì không biết à?”

“Ơ… Em chỉ đề phòng thôi, ngộ nhỡ anh buột miệng nói ra lời không nên nói thì làm sao?”

“Như nào là lời không nên nói?”, hình như Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ một tiếng. Nghê Hạ liếc Cảnh Tố và cô bé trợ lý ở bên cạnh, đi về phía trước rồi hạ giọng nói, “Thì là mấy lời buồn nôn của anh đấy. Em cúp máy đây, phải lên xe rồi.”

Thật ra Nghê Hạ nghĩ là, ngộ nhỡ anh nói cái gì mà “Khi nào em về ăn cơm?”, hoặc là “Anh nhớ em!”, thế chẳng phải sẽ dọa chết người sao…

Sau khi Đế Hoàng Huyết được chiếu trên truyền hình, talkshow cũng được chiếu theo. Trên Weibo, đoạn Nghê Hạ gọi điện cho Hoắc Thiệu Hàng được cắt riêng ra, mọi người đều nói mình bị mê hoặc bởi giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng lúc anh nói chuyện với Nghê Hạ.

Trước đây, khi tin tức của hai người xuất hiện, mọi người vẫn cảm thấy không hề có khả năng, nhưng bây giờ thì không giống thế nữa. Hiện tại, thân phận và địa vị của Nghê Hạ khiến mọi người không thể nói là cô không xứng với Hoắc Thiệu Hàng nữa, sự nghiệp của cô không ngừng phát triển, lại thêm cái danh là con gái của người nổi tiếng.

Kết quả là, CP Hàng Hạ hùng dũng xuất hiện.

Sự xuất hiện của CP này khiến đoàn làm phim Đế Hoàng Huyết vô cùng khổ tâm. Vì để tạo hiệu ứng cho bộ phim, Nghê Hạ nên có thị phi với nam chính mới tốt. Vì thế, trong các gameshow tuyên truyền, họ luôn tạo tình huống này nọ giữa Nghê Hạ, Trâu Phương Diệc, và Tống Đình. Có điều, chuyện khiến họ càng khóc không ra nước mắt lại tới.

Ảnh quảng cáo đợt trước Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng chụp được tung ra. Evili vốn là nhãn hàng được mọi người chú ý, giờ có người đại diện là ngôi sao lớn Hoắc Thiệu Hàng và tiểu hoa đán mới lên Nghê Hạ, điều này càng gây sức chú ý nhiều hơn.

Quảng cáo được tung ra không ngừng, trang web chính thức của Evili đăng đầy những ảnh thời trang tuyên truyền cho dự án. Bất kể là trang phục công sở hay đồ đôi, tất cả đều khiến mọi người lóa mắt. Trước đây sao họ không phát hiện ra, hai người nay đứng cạnh nhau lại đẹp đôi như thế! Đặc biệt là kiểu ảnh Hoắc Thiệu Hàng hôn lên trán Nghê Hạ, quả thật là đẹp không sao tả xiết!

Trên Weibo của Nghê Hạ, từng tốp từng tốp fan đang gào thét vì bức ảnh đó. Trong phòng khách, Nghê Hạ cầm di động giơ ra trước mặt Hoắc Thiệu Hàng, “Anh xem, mọi người đều nói em với anh đẹp đôi này.”

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, “Người ta vẫn nói mắt nhìn của số đông sáng như tuyết, xem ra không sai rồi.”

“Nam đẹp trai, nữ xinh gái, ừm… đúng là đẹp đôi thật.”

Hoắc Thiệu Hàng cười véo má Nghê Hạ, “Có vẻ da mặt em càng ngày càng dày rồi.”

“Em nói thật.”

“Ừ, nói tiếp đi, nghe rất sướng.”

“Anh muốn em khen anh đẹp trai chứ gì, em muốn được báo đáp.”

“Muốn thù lao sao?”, Hoắc Thiệu Hàng kéo cô vào lòng, hôn khẽ lên môi cô một cái, “Thù lao như thế này được chưa?”

“Tàm tạm.”

Hoắc Thiệu Hàng cong cong khóe môi, “Lại còn tàm tạm, không trị em thì em ngày càng không biết trời cao đất dày là gì.”

Vừa nói, anh vừa tóm chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội nhúc nhích.

Nghê Hạ lùi về phía sau, “Không được cậy mạnh nhé, aaa!”

Một tiếng thét kinh hãi, Nghê Hạ bị anh xốc thẳng lên bàn đá cạnh đó. Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Hạ thấy ánh mắt anh dần tối lại thì chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, “Để em xuống.”

Hoắc Thiệu Hàng không nói một lời, ôm ghì lấy cô rồi lao tới hôn cô. Trong lúc thân mật, Nghê Hạ không giãy giụa nữa, để mặc cho Hoắc Thiệu Hàng vuốt ve mình đến mức quần áo lộn xộn. Đôi môi anh từ hàm dưới của cô đi dọc xuống, cảm giác tê dại khiến cô không kìm nén được tiếng rên khe khẽ.

Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nghê Hạ hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn. Hoắc Thiệu Hàng không cho cô mất tập trung bèn xoay mặt cô lại, Nghê Hạ liền thấp giọng nói, “… Bắt máy đi.”

“Kệ.”

Tiếng chuông vẫn cứ vang mãi không dứt, Nghê Hạ đỏ mặt kéo giãn khoảng cách với anh rồi nói, “Ngộ nhỡ có việc gấp thì sao…”

Rốt cuộc Hoắc Thiệu Hàng cũng dừng lại, anh lấy điện thoại với vẻ mặt hằm hằm không vui.

“A lô.”

“Thiệu Hàng, tôi với Giang Thần đang ở gần nhà ông này, ra đây ăn đêm đi.”

“…”

Nghê Hạ loáng thoáng nghe thấy giọng Quý Thư Bạch, sau đó cô lại nhìn lên vẻ mặt đen thui của Hoắc Thiệu Hàng, muốn cười mà không dám cười.

“A lô? A lô? Thiệu Hàng, có nghe thấy không đấy?”

“Không đi đâu, tôi đang ăn rồi.”, giọng nói trầm đến đáng sợ.

Quý Thư Bạch cũng bị dọa, anh cẩn thận hỏi, “Ăn gì đấy? Hay là, bọn tôi mang đồ ăn đến đấy ăn cùng ông nhé?”

Im lặng vài giây, Hoắc Thiệu Hàng gằn từng chứ, “Tôi đang ăn thịt người.”

Nghê Hạ, “…”, mặt đỏ au au.

Ở đầu bên kia, Giang Thần vỗ Quý Thư Bạch hai cái, “Thế nào rồi, có đến không hả?”

Vẻ mặt Quý Thư Bạch nhìn như muốn khóc đến nơi, “Giang Thần, hình như tôi phá hỏng một việc cực kỳ quan trọng rồi.”

Chọn tập
Bình luận