Theo lời Tố Tâm nói, Mịch Nhi cũng hiểu rõ mọi chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê: Anh Tiểu Bạch tới phòng thí nghiệm thì phát hiện cô bé phát sốt hôn mê, sau đó đã thông báo cho người lớn. Lúc ấy nhất định là dì Liên và chú Triển rất lo lắng, sau đó báo cho cha mẹ biết. . . . . .
Người mẹ đang đóng cửa thí nghiệm và người cha đang ở nước ngoài làm việc lập tức chạy về chăm sóc cho cô bé, cô bé hôn mê hai ngày, nhất định cha mẹ, dì Liên, chú Triển và anh Tiểu Bạch rất lo lắng trong hai ngày nay. . . . . .
Nhìn mọi người đứng quanh trước giường mang vẻ mặt tiều tụy, khiến đôi mắt màu tím của Mịch Nhi khẽ run lên, bởi vì tùy hứng làm liều, bởi vì cô bé sơ suất trong thí nghiệm, đã khiến cho mọi người hốt hoảng lo lắng lâu như vậy!
Nếu như cô bé không ngã bệnh, trong hai ngày này, có lẽ thí nghiệm của mẹ đã hoàn thành đột phá lớn, công ty của cha sẽ hoàn thành vụ làm ăn lớn; có lẽ dì Liên cũng đã tạo ra một thiết kế hoàn mỹ, anh Tiểu Bạch cũng có thể nghĩ ra tình tiết mới cho Bách Bảo . . . . . .
Nhưng những việc này, cũng bởi vì cô bé mà hóa thành bọt nước, khiến cho mọi người bỏ xuống tất cả công việc, mà vây trước giường cô bé lo lắng.
“Mẹ, con sai rồi. . . . . .” Mịch Nhi cúi gằm đầu xuống, buồn thiu nói xin lỗi, “Rất xin lỗi, mẹ cha, di Liên và anh Tiểu Bạch, là con làm sai, con sẽ không làm loạn như vậy nữa đâu –“
“Cái con bé này, chỉ khi gặp chuyện không may mới biết nhận sai !” Tố Tâm đã kiểm tra xong bệnh tình và huyết áp rồi cất ống nghe đi, nhìn con gái mang bộ dạng đáng thương như vậy, không nhịn được yêu thương xoa đầu Mịch Nhi, không đành lòng nói thêm một câu nặng lời nữa, “Cũng may bệnh khuẩn lần này không đáng lo ngại lắm, về sau cũng không thể làm liều như vậy! Hiện tại đã bớt nóng, bệnh tình cũng khá hơn, con phải điều dưỡng thân thể, an tâm dưỡng bệnh đi.”
Mục Thần nghe Tố Tâm chẩn đoán bệnh, xác định con gái không sao rồi, lúc này vẻ mặt mới tốt hơn chút, anh lại gần Mịch Nhi nói: “Hai ngày nay con dọa chết cha rồi! Mịch Nhi ngoan, về sau chúng ta không tới phòng thí nghiệm làm những thứ đó nữa có được hay không, rất là nguy hiểm! Về sau cha sẽ cũng con chơi búp bê hoặc chơi xếp gỗ thì sao?”
Tố Tâm nghe vậy thì nhăn mày lại: “Tại sao có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn chứ? Lần này Mịch Nhi gặp chuyện không may, là bởi vì tự tiện thực hiện thí nghiệm linh tinh, về sau chỉ cần nghiêm túc lựa chọn, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm!”
“Nhưng cho dù đã lựa chọn, cũng không có cách nào bảo đảm sẽ không không có chuyện ngoài ý muốn! Chỉ cần có một chút nguy hiểm, tôi cũng thể không để cho Mịch Nhi tiếp tục làm như vậy nữa!” Mục Thần nhíu mày kiên quyết, “Những cái thí nghiệm của bệnh viện gì đó, trước khi Mịch Nhi lớn lên thì tuyệt đối không thể chạm vào!”
“Tại sao muốn con không được thí nghiệm? !” Lời của Mục Thần làm cho Mịch Nhi suýt nữa nhảy từ trên giường xuống, “Con không muốn! Con đã bảo đảm sẽ không làm loạn nữa mà, sao cha có thể nói những lời như thế chứ!”