Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 207: Một hồi sợ bóng sợ gió

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

“À?” Alex bị lời nói của Mịch Nhi làm cho sững sờ trong chốc lát, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra gật đầu nói: “Ừm đúng, là như thế này, không sai! Tôi đồng ý là mình nên chăm sóc Tim trước mới đúng, thời điểm em có chuyện, tôi chính là bác sĩ phụ trách chữa trị cho anh ta!”

“Vậy bây giờ anh còn sững sờ ở chỗ này làm gì, còn không trở về phòng bệnh coi chừng anh ta, theo dõi tình trạng thân thể anh ta từng giây từng phút!” Mịch Nhi hét lớn một tiếng, dùng tay đẩy anh ta về phía phòng bệnh.

Sau đó, cô hấp tấp chạy về hướng ngược lại.

Cô phải cách xa Alex hết mức có thể, cách xa cái ngọn nguồn xấu xa này, sau đó liên lạc với người biết chỗ Tĩnh Bạch, cô cần phải nhanh chóng biết được Liên Tĩnh Bạch đi đâu, biết được anh gặp phải trở ngại gì hay không!

Việc khẩn cấp, chuyện cô muốn tìm Liên Tĩnh Bạch còn quan trọng hơn bất cứ chuyện nào!

Mặc dù, bệnh tình của Tim rất nghiêm trọng, trước khi kết thúc năm tiếng rưỡi trị liệu, cô không thể nào tùy tiện rời khỏi bệnh viện.

Mặc dù, từ đáy lòng cô tin chắc là Liên Tĩnh Bạch văn võ song toàn sẽ không thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc không may.

Mặc dù, vừa nãy cô đã đồng ý với viện trưởng là nhất định sẽ tham gia hoạt động tập thể.

Nhưng mà, nếu như cô vẫn không thể liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, cũng không thể liên lạc được cho nhân viên có thể hỏi anh đi đâu, thế thì cô sẽ sốt ruột đến chết mất!

Không nói đến trị liệu cho Tim, chớ nói chi hoạt động diễn thuyết cho bệnh viện Mộc Ái, chuyện quan trọng hơn nữa cũng không sánh nổi sự an toàn của Liên Tĩnh Bạch! Cô tuyệt đối sẽ tìm bất cứ nơi nào anh có thể đi, nếu tìm được anh cô sẽ đánh cho anh một trận!

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút, Mịch Nhi lo lắng không ngừng đi đi lại lại trên khu đất trống ngoài phòng bệnh, bệnh tình của Tim giao cho Alex vẫn còn yên tâm, cô gần như không hề trở lại phòng bệnh kiểm tra một lần nào, mà chỉ luôn chú ý tới cái điện thoại. . . . . .

Không ngừng gọi điện thoại di động và điện thoại nhà của Liên Tĩnh Bạch, không ngừng liên lạc với thư ký và quản gia, hỏi xem bọn họ có tin tức gì của Liên Tĩnh Bạch hay không, trong lòng Mịch Nhi càng ngày càng nóng nảy. . . . . .

Khi kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm mươi, mặc dù mới cách 20 phút cô không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, nhưng trong lòng Mịch Nhi đã khẩn trương đến cực hạn. . . . . .

Thì ra, mất đi tung tích của người yêu lại là chuyện kinh khủng như thế này, mới chỉ 20 phút chưa biết được Liên Tĩnh Bạch đi đâu mà cô đã lo lắng, sợ hãi đến mức này!

Như vậy, khoảng thời gian năm năm Liên Tĩnh Bạch mất liên lạc với cô, ở trong đoạn thời gian ấy, rốt cuộc đã đau khổ dường nào, trong lòng sợ hãi đến mức nào. . . . . .

Mịch Nhi nhìn đồng hồ, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng, nếu như năm phút sau cô vẫn không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, cô nhất định sẽ lập tức lao ra khỏi bệnh viện, cái gì cũng không quản đi tìm anh!

Ngay lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên đoạn mở màn của ca khúc “Bách Bảo đáng yêu nảy mầm”, đây là tiếng chuông điện thoại của cô.

Lúc này. Ai lại gọi điện thoại cho cô chứ?!

Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn kỹ lại, phía trên hiện lên người gọi tới, không ngờ lại chính là số điện thoại di động của Liên Tĩnh Bạch!

Mịch Nhi vội vàng tiếp điện thoại, ngón tay run nhè nhẹ nhấn lên.

Giọng nói dịu dàng của Liên Tĩnh Bạch từ từ truyền đến: “Mịch Nhi, em vẫn luôn gọi cho anh sao?”

“Anh làm sao vậy, không có chuyện gì xảy ra chứ!” Mịch Nhi nghe được giọng nói quen thuộc này, lòng mới thả lỏng, cô không ngừng hỏi người đối diện, “Tại sao không nhận điện thoại của em, em tìm anh rất lâu, rốt cuộc anh đi đâu vậy? Tại sao ngay cả thư ký và quản gia cũng không biết anh đi chỗ nào? Anh làm em sợ muốn chết!”

“A. . . . . .” Liên Tĩnh Bạch sững sờ, giọng hơi chần chừ một lúc, mới mở miệng một lần nữa, ” Mịch Nhi, anh rất xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. . . . . . Điện thoại di động của anh tắt tiếng, anh lại không để ý. . . . . .”

“Hừ!” Mịch Nhi hừ nhẹ một tiếng, buồn rầu hỏi, “Bây giờ anh đang làm gì, em đi tìm anh có được không. . . . . .”

Hiện tại cô có loại cảm giác mất đi mà tìm lại được, cô muốn nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch ngay lập tức, được nhìn thấy anh, được sờ lên gương mặt của anh, chẳng qua chỉ mới tách ra mười mấy phút, lại khiến cô cảm giác như cách nhau mấy đời!

“Bây giờ anh có một chút chuyện khẩn cấp phải xử lý, không thể gặp em được. . . . . .” Liên Tĩnh Bạch lại dùng giọng nói dịu dàng y như dỗ trẻ con, “Hôm nay cũng là ngày làm việc đầu tiên của em, giờ mà về sớm thì không hay lắm đâu? Anh biết là tối nay bệnh viện Mộc Ái sẽ có hoạt động diễn thuyết, anh cũng sẽ tham gia, chúng ta gặp nhau ở hội trường được không?

“Anh thật sự sẽ đến sao?” Khi Mịch Nhi liên tiếp nhận được lời nói khẳng định của anh, cô mới gật đầu nói, “Được rồi, vậy em chờ anh!”

Tắt điện thoại, cuối cùng Mịch Nhi cũng yên tâm.

Thì ra là anh có chuyện bận, cho nên không thể nghe điện thoại được, chứ không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy cũng tốt, cô lo lắng chỉ có người thân của anh an toàn, chỉ cần anh an toàn là tốt rồi!

Một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi!

Từ từ trở về phòng bệnh, Mịch Nhi thở dài, trong lòng vừa nghĩ, cô lại có chút tò mò.

Kỳ lạ, sao anh lại biết bệnh viện Mộc Ái tổ chức diễn thuyết? Hơn nữa còn biết vô cùng chi tiết là buổi diễn thuyết sẽ được tổ chức ở hội trường tối nay?

Anh còn hẹn cô gặp nhau ở hội trường, không phải là biết quá rõ sao?!

Mịch Nhi nghĩ lại một chút, trước kia Liên Tĩnh Bạch trực tiếp quản lý bệnh viện Mộc Ái, nếu như có chuyện gì quan trọng, viện trưởng sẽ thông báo cho anh cũng xem như bình thường!

Liên Tĩnh Bạch sẽ rút ra thời gian quý giá của anh, tự mình đến tham gia hoạt động của bệnh viện Mộc Ái, nhưng có lẽ cũng chỉ là muốn mượn cơ hội tới gặp cô, nhân ngày làm việc đầu tiên đưa cô về nhà mà thôi.

Ừm, thật ra việc này cũng không có cái gì kỳ lạ.

Cuối cùng trên mặt Mịch Nhi hiện lên nụ cười, tâm trạng sáng lạng, gió êm sóng lặng.

Cô không cần lo lắng chuyện gì nữa, chỉ cần chờ đến lúc gặp anh ở hội trường là tốt rồi!

Nhưng mà, lúc kim giờ chỉ đúng giờ, khi cô đã ngồi trên ghế ở hội trường lớn, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nâng trán thở dài.

Cô lên kế hoạch gặp Liên Tĩnh Bạch ở hội trường, tuy nhiên cô hoàn toàn quên mất sự thay đổi của Alex, tên theo dõi cuồng này gần như cũng không rời khỏi cô một bước, căn bản khiến cô không có cách nào đi tìm Liên Tĩnh Bạch . . . . . .

Alex thì lại nhớ lời của cô…, không tiếp tục đi theo sau lưng cô nữa mà anh ta càng quá đáng hơn, lại trực tiếp đi song song với cô!

Anh ta cũng không nói lời ghê tởm gì, chỉ bắt đầu đàm luận thơ ca thi phú!

Nhưng mà thơ ca thi phú phát ra từ miệng của tên biến thái này, quả thực là buồn nôn không biết bao nhiêu!

Chọn tập
Bình luận
× sticky