Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 194: Hoạt động

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

“Em mới không đổi ý. . . . . .” Mịch Nhi giơ tay trái lên, nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út, nhỏ giọng nói.

Bây giờ cô vẫn có chút chưa phản ứng kịp với chiếc nhẫn mới trên tay và thân phận mới của mình, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, hôm nay cũng tổ chức lễ đính hôn, loại tốc độ này tiến triển thật nhanh, cô vậy mà đã hoàn toàn bị người ta nhốt chặt!

Nhưng mà, rất hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn!

Đây là giai đoạn từ nhỏ đến lớn cho tới nay cô biết chắc chắn sẽ tiến hành, thay vì nói làm sao đột nhiên phải gả cho Liên Tĩnh Bạch, chẳng bằng nói hai người cuối cùng đi cùng với nhau!

Mịch Nhi mỉm cười ôm cổ Liên Tĩnh Bạch, bướng bỉnh đặt ngón giữa đeo chiếc nhẫn ở trước mắt anh nói: “Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đâu thoát khỏi được bẫy của anh? Khi còn bé, em bị anh lừa gạt đồng ý bán cả đời, lớn hơn một chút nữa, em bị anh lừa đeo vòng tai hình khóa vĩnh viễn được không tháo xuống, cho dù bây giờ, em đã rất trưởng thành rất thông minh, không phải cũng bị anh đeo nhẫn vào sao, một đời đều gả cho anh. . . . . .”

Mịch Nhi đặt đôi môi đỏ mọng ở bên tai Liên Tĩnh Bạch, dùng giọng nói lười biếng nhất ** lẩm bẩm: “Dù sao em đã bị anh gạt lâu như vậy, thì anh nhất định phải gạt em một đời, không cho lại đi lừa gạt phụ nữ khác. . . . . .”

“Dĩ nhiên, cuộc đời của anh đều phài dốc sức gạt em phải tan ra trong lòng bàn tay anh. . . . . .” Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nhẫn cưới ở tay trái Mịch Nhi một cái, chân thành lại dịu dàng bảo đảm, “Nào có những phụ nữ khác, trong thế giới của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua những phụ nữ khác, đôi mắt của anh hoàn toàn không thấy được người khác, chỉ có em. . . . . .”

“Hừ, anh lại miệng lưỡi trơn tru nói lời ngon tiếng ngọt. . . . . .” Nụ cười trên mặt Mịch Nhi cũng sắp bay đến sau tai, lời ngon tiếng ngọt phát ra từ miệng người yêu như thế nào đều nghe không đủ, dĩ nhiên cô cũng thích nghe, đáy lòng kiêu ngạo lại khiến âm thanh của cô cố ý ra vẻ ghét bỏ, “Điểm này lại giống với khi còn bé, một chút anh cũng không thay đổi, chính là có thể dụ dỗ em như vậy. . . . . .”

“Chẳng lẽ về sau em muốn anh thay đổi, không bao giờ nói như vậy nữa?” Liên Tĩnh Bạch trêu chọc vạch trần cô khẩu thị tâm phi (*), “Nếu anh ngay cả đối mặt với em cũng nghiêm túc cẩn thận hỉ nộ không hiện ra sắc (ý là vui mừng hay tức giận cũng không biểu hiện ra) với em, còn không biết ai lại phải oán giận rồi. . . . . .”

(*): miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo

“Được rồi, anh biết, là em sẽ oán giận không vui mừng, anh tuyệt đối không được đối xử với những người khác như đối với em ——” Mịch Nhi giương cờ đầu hàng, thẳng thắn chậm chạp nói.

Mặc dù cô biết Liên Tĩnh Bạch chỉ nói đùa, nhưng nếu như anh thật sự đối với cô cũng là sắc mặt giài quyết công việc không chút thay đổi, cô thật sự sẽ chịu không nổi!

“Ha ha, tính tình em lắc lư theo gió bắt nạt kẻ yếu không phải cũng không thay đổi. . . . . .”Liên Tĩnh Bạch cười nói, “Anh lừa em mấy câu, ngươi liền lộ tẩy hết rồi ! Nhưng mà, anh hi vọng em không cần cố ý che giấu mình, có gì cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết! Tựa như vừa rồi chân em bị thương, nhưng vẫn cậy mạnh leo lên thang đá tùy tiện đi qua đi lại, loại không yêu thương thân thể này giống khi còn bé nhau, anh thật sự không thích. . . . . .”

“Uhm. . . . . .” Mịch Nhi lè lưỡi, lặng im thừa nhận sai lầm của mình, cô chớp chớp mắt, hoảng hốt nhớ lại một số chuyện thời thơ ấu, không khỏi hỏi anh nói: “Anh Tiểu Bạch, em nhớ, mười mấy năm trước ở đây khi anh cõng em về nhà, có phải cùng từng trách em chạy loạn làm càn không, mắng em làm thân thể bị thương?”

Cô cảm giác lời Liên Tĩnh Bạch vừa nói có cảm giác rất quen thuộc, nhất là giống như bây giờ nằm trên lưng anh nghe những lời quan tâm dặn dò kia, thật sự có một loại ảo giác đảo ngược thời gian trở lại tuổi thơ.

Thời gian trôi mất, nhưng thật ra thì tất cả đều không thay đổi.

“Đúng vậy, lúc ấy máu trên người em làm mắt anh đau nhói, anh trách em không quý trọng thân thể, càng trách anh không thể bảo vệ tốt cho em, lúc ấy, anh thề phải vĩnh viễn chăm sóc em. . . . . . Mịch Nhi, em còn nhớ khi đó anh còn nói, nếu như vết thương của em rất đau, có thể lớn tiếng hét lên, kết quả em lại hung hăng cắn anh một cái. . . . . .” Khóe môi Liên Tĩnh Bạch mang theo nụ cười hoài niệm, trong giọng nói không giấu được cưng chiều vô độ, anh nhẹ nhàng nói, “Cho nên, lần này anh muốn nói, nếu như vết thương của em rất đau dường như nhịn không được, có thể thỏa thích cắn anh dời đi chú ý lực! Anh nhất định im lặng để cho em cắn, để cho em phát tiết toàn bộ lửa giận ra ngoài. . . . . .”

“Ha ha ha, em nhớ ra rồi, lần đó hình như em cắn nát cổ anh, nhưng anh không mắng em một câu, còn để em tiếp tục cắn. . . . . .” Mịch Nhi cũng theo sự miêu tả của anh nhớ lại năm đó, một đoạn kia tuổi trẻ khinh cuồng, một khoảng thời gian hạnh phúc kia, thật sự tràn đầy ngây thơ trong sáng tốt đẹp.

“Nhưng mà, bây giờ anh nói thật hay giả? Em thật sự rất đau, thật sự sẽ cắn anh nha! Hơn nữa còn cắn nặng hơn lần kia nha?” Cô nửa thật nửa giả đưa tay cởi ra nút áo sơ mi của Liên Tĩnh Bạch, vén lên cổ áo sơ mi của anh lên, lộ ra đường cong cổ đẹp đẽ.

Đầu ngón tay Mịch Nhi theo độ cong của cổ, hoạt động phía sau anh tai và giữa vai, ngón tay cô trắng noãn di chuyển trên cơ bắp màu lúa mì, có một loại mãnh liệt đập vào thị giác, mềm mại cùng xinh đẹp va chạm, mạnh và yếu tỷ lệ, bắn ra hỏa lực và kích thích vô tận.

“Chỉ cần em vui, để em cắn thì có ngại gì?” Liên Tĩnh Bạch hào phóng nói, nhận lời với toàn bộ hành động của Mịch Nhi.

Anh đoán bây giờ khả năng nhịn đau của Mịch Nhi lực cũng không mạnh hơn khi còn bé bao nhiêu, mặc dù hai người vẫn luôn tán gẫu dời đi lực chú ý, nhưng cô còn cần một cách khác trực tiếp hơn để phát tiết ra đau đớn.

Nếu như cô muốn cắn anh, anh đương nhiên không giữ lại chút nào dâng hiến bờ vai ra, có thể khiến cô còn dễ chịu hơn một chút, anh bị thương cũng sao.

“Vậy. . . . . . Vậy em bắt đầu đây. . . . . .”

Giọng nói của Mịch Nhi lẩm bẩm như lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc bên tai Liên Tĩnh Bạch, khiến lòng anh khẽ động, giống như bị mèo cào, tê tê dại dại.

Liên Tĩnh Bạch buông lỏng tinh thần, bắp thịt ở cổ cũng không tự giác căng thẳng lên, anh không nghi ngờ hành động của Mịch Nhi, cô đã quyết định cắn anh, thân thể của anh cũng đã chuẩn bị tâm lý bị cắn.

Nhưng khiến người ta bất ngờ, chỗ thần kinh cổ anh cũng không truyền tới cảm giác đau của răng cắn, ngược lại, chúng nó cảm nhận được là một loại xúc cảm ẩm ướt trơn bóng, giống như lông tơ của thiên nga, hưởng thụ mềm mại cực hạn. . . . . .

“Mịch Nhi ——” Bước chân Liên Tĩnh Bạch hơi chậm lại, lòng anh kinh ngạc tột cùng, tác động còn lớn hơn cô cắn anh một miếng thịt thật mạnh!

Mịch Nhi thật sự hoạt động đôi môi, nhưng cô cũng không có dùng răng cắn nuốt anh.

Mà là, dùng đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô, lưu lại vết hôn ẩm ướt ở cổ anh, ở vị trí xương quai xanh nhạy cảm của anh, triền miên mút vào liếm láp. . . . . .

Chọn tập
Bình luận
× sticky