“Hai người cũng là cha mẹ, không phải tất cả đều vì Mịch Nhi hay sao, tốt nhất chuyện này vẫn cần thương lượng giải quyết, không nên cứng rắn! Hai người thương lượng cũng nên tránh mặt Mịch Nhi. . . . . .”
Liên Hoa day day ấn đường, hai người Tố Tâm và Mục Thần đều có khả năng trở thành thông gia của mình, Tố Tâm đã ba mươi tuổi, Mục Thần cũng đã hai mươi tám , hơn nữa còn có Mịch Nhi nhỏ tuổi, mỗi người đều không thể bớt lo, khiến cô không biết làm gì cho họ bây giờ!
Trong một năm nay, cô đã chứng kiến một nhà ba người đặc biệt này chung sống: quan hệ của Mục Thần và Mịch Nhi đã cải tiến, chuyện trò vui vẻ hay cử chỉ thân mật giừa hai cha con cũng là bình thường, thế nhưng giữa Mục Thần và Tô Tâm, vẫn luôn khách sáo như băng, lại còn ngoài Mịch Nhi ra, hằng ngày không nói một câu!
Việc này khiến người đứng xem là cô và Triển Thiếu Khuynh hết sức nóng lòng, mặc dù Tố Tâm và Mục Thần có chút kỳ lạ, trước kia hai người chưa từng quen biết, thế nhưng Mịch Nhi đã lớn như vậy, cha mẹ ở chung với nhau, chẳng nhẽ quan hệ của họ không thể tiến thêm một bước được sao!
Mục Thần có thể được coi là bạn tốt nhỏ tuổi hơn cô vài năm, nhưng cô gần như nhìn anh lớn lên, từ năm vui đùa loanh quanh bụi hoa bây giờ biến thành chững chạc, Mục Thần bỗng dưng lột xác càng thêm xuất sắc. Lấy tình cảm mà nói, anh đối với Mịch Nhi là yêu thương, đáng sợ là yêu thương quá đáng!
Quan tâm sẽ bị loạn, thương yêu Mịch Nhi là đúng, nhờ vào chuyện này mà đã trách phạt Mịch Nhi cũng là nên làm, thế nhưng nếu như vì vậy mà ngăn cảm Mịch Nhi, thật sự có chút coi nhẹ cảm nhận của con bé. . . . . .
Mà bề ngoài Tố Tâm lạnh lùng có hành động kỳ quái, nhưng khi ở chung cô cũng thấy rõ, mặc dù Tố Tâm lớn hơn Mục Thần ba tuổi, lại là một thiên tài trong lĩnh vực y học, nhưng về tình cảm cuộc sống lại rất ngốc nghếch! Có lẽ đối với lĩnh vực chuyên ngành cực kì si mê, cho nên mới khiến Tố Tâm có suy nghĩ đơn thuần, khiến cô không thể nhận thức được hết, gần nhưng rất khó thay đổi.
Cho nên Tố Tâm có thể yêu quý Mịch Nhi không tiếc tất cả, Mịch Như cũng giống cô ấy yêu thích y học, cô ấy sẽ vì Mịch Nhi mà bao che, cô ấy cũng không cho phép Mục Thần ngăn cấm sở thích của Mịch Nhi. . . . . .
Chính vì không có cách nào hòa giải, cho nên hai người không ngừng tranh cãi, không thể thiếu được sấm chớp chấn động địa cầu, miệng lưỡi sắc bén gian nan chiến đấu.
Nhưng hai người bọn họ đều không có nghĩ tới, tại sao đối mặt với đối phương đều không có cách nào giữ vững tỉnh táo, tại sao không nhừng đối phương lui đi một bước?
Chẳng lẽ bọn họ bị ràng buộc, cảm tình giữa nhau ẩn giấu sự bất đồng!
Liên Hoa thở dài, cô cứ nói tiếp thì có ích gì đâu, bởi vì bây giờ cô và chồng mình sinh sống hạnh phúc, cho nên hi vọng bạn bè có thể tìm được hạnh phúc, cũng nên cho họ một nước đi tốt!
Ai, chỉ hy vọng hai người này có thể nghe hiểu lời cô…, không thể đến mức khiến mọi chuyện khó mà thu dọn.