Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 119: Không phải đứa bé

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

Liên Tĩnh Bạch thở dài, bản thân đi xuống xe trước, sau đó động tác dịu dàng mở cửa xe cho Mịch Nhi, đưa tay phải ra nói: “Đi thôi, vừa rồi em còn nói mới bay trở về nên rất mệt, anh đi nghỉ ngơi với em. Dĩ nhiên, phải tới phòng của anh.”

“À.” Mịch Nhi ngoan ngoãn mặc cho anh dắt mình đi về phía trước, lúc này, cô không dám nói thêm một câu phản bác nào, nói không chừng mình nói sai câu nào, sẽ chọc anh tức giận, từ đi tới phòng yên tĩnh ngủ, đổi thành đi tới phòng hành động”Ngủ”.

Vừa sánh đôi đi cùng nhau, Liên Tĩnh Bạch vừa giới thiệu cho Mịch Nhi sự thay đổi trong biệt thự nhà họ Triển năm năm qua: “Quản gia Tôn trước kia nhà họ Triển đã về hưu, hiện tại thay thế công việc của ông là người em cũng biết, là bác Kiều. Bên trái con đường này là rừng cây Ngọc Lan đã thay thế thành cây bông vào ba năm trước, suối phun nước phía nam cũng đã đổi mới toàn bộ, còn có vài căn nhà cũ cũng được đập đổ, hiện tại dựa theo thiết kế của anh mà xây lại xong. . . . . . Bài trí nhà họ Triển thật ra thì đã thay đổi rất nhiều, chỉ có vườn hoa hồng em thích nhẫn vẫn còn giữ lại, em trồng ra tất cả thảo dược anh cũng vẫn cho người chăm sóc, nếu em nhàn rỗi thì cũng có thể đi dạo một chút. . . . . .”

“Uhm.” Mịch Nhi nhìn cảnh sắc chung quanh, xác thực, nhà họ Triển có chút thay đổi khi cô rời đi năm năm trước, cô cũng không lo lắng mình sẽ bởi vì chưa quen mà đi lạc đường, cô muốn hỏi là một chuyện khác, “Em biết những năm này chú Triển và dì Liên vẫn đi du ngoạn khắp nơi không trở về nhà, như vậy Liên Tranh cùng Dĩ Mặc đâu rồi, bọn chúng cũng không ở thành phố K sao? !”

“Thật sự thì bọn chúng không có ở thành phố K, Dĩ Mặc đã đi công tác ở Italy, phải đi rất lâu thì mới có thể trở về; bây giờ Liên Tranh đang ở Prague (thủ đô Cộng hoà Séc), con bé vẫn còn đi học.” Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói.

Mịch Nhi vừa nghe hai người đều không có ở đây, không khỏi có chút chán nản, nhưng hơn nữa là vì Liên Tranh vui mừng: “Vậy sao, Liên Tranh vẫn còn du học ở nước ngoài, đã tới vùng đất âm nhạc cổ điển Prague học tập à. . . . . . Quả nhiên con bé thừa kế di truyền nghệ thuật của dì Liên, ở phương diện âm nhạc thì như si như say, em rất nhớ em ấy.”

Lông mày Liên Tĩnh Bạch nhíu lại, giọng nói mang theo một tầng ý vị lành lành: “Em lại còn không biết xấu hổ nói nhớ Liên Tranh, con bé vì em mất tích không biết đã khóc bao nhiêu lần! Liên Tranh còn đặc biệt thiết kế một chủ đề rất lớn tìm em trong Bách Bảo, em đều không nhìn thấy sao! em cứ nói rời đi là rời đi, tại sao lại nhớ tới chuyện của Liên Tranh trong lòng. . . . . .”

“Thật sao? Liên Tranh tìm em! Không, em không nghĩ như vậy. . . . . .” Mịch Nhi vừa nghe nói Liên Tranh mà cô nuông chiều từ nhỏ đến lớn bị mình làm cho đau lòng như vậy, trong lòng kinh động, không khỏi đau lòng một hồi.

Triển Liên Tranh dịu dàng đáng yêu thuần khiết xinh đẹp vĩnh viễn không buồn không lo, nhưng khi mình rời đi, hình như đã làm tổn thương tới tiểu công chúa mà mọi người nâng ở trong lòng bàn tay . . . . . .

Mịch Nhi chán nản yên lặng cúi thấp đầu xuống, cô thật sự không biết Triển Liên Tranh sẽ ở Bách Bảo tìm kiếm cô, năm năm qua, cô gần như không có một chút thời gian giải trí và hưởng thụ, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đã vùi đầu vào những chuyện khác, cô gần như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đừng nói là ở TV hoặc xem Bách Bảo trên internet, cô thu thập tin tức của anh Tiểu Bạch cũng là Dịch Nhi làm thay, thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh, cô mới có thể liếc mắt nhìn xem những tin tức cũ, nhờ vào đó biết cô sống như thế nào —

“Đứa ngốc, anh lừa gạt em.” Liên Tĩnh Bạch cũng là không đành lòng, xoa đầu cô nói, “Liên Tranh ở năm đầu tiên xác thực là rất đau lòng, em đối với con bé mà nói hoàn toàn không thua kém người thân là anh cùng Dĩ Mặc, tất nhiên con bé sẽ lo lắng cho em sau khi mất tích có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không. Bách Bảo cũng bị con bé sắp xếp thỏ mật mất tích, mọi người cùng nhau đi tạo tình tiết cho nó, tất cả đều dựa tình tiết của em mà thiết kế, Liên Tranh hi vọng nhờ vào việc đó có thể tìm thấy được em. Nhưng sau khi con bé bị mọi người khuyên bảo mà nghĩ thông suốt, tin tưởng em ở bên ngoài nhất định sẽ sống rất tốt, anh cũng đã bảo đảm nhất định sẽ tìm được em, con bé mới không hề đau lòng nữa, đem nhớ nhung chôn ở trong lòng. Thế nào, em muốn gặp con bé sao? Anh sẽ gọi điện thoại kêu nó trở về, nhìn thấy em, nhất định nó sẽ thật sự cao hứng đấy!”

“Không…không được –” Mịch Nhi lại chần chừ, lắc đầu can đảm nói, “Chúng ta từ từ nói cho nó biết đi, năm đó đều là sai lầm của em, bây giờ em rấy áy náy, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với Liên Tranh. . . . . .”

“Em đó, nghĩ tới cái gì liền kích động liều mạng làm, em không thể suy nghĩ một chút hậu quả hay sao! Bây giờ mới biết áy náy, không cảm thấy đã trễ hay sao!” Liên Tĩnh Bạch không nhịn được vừa giống như khi còn bé bắt đầu giáo dục cô, “Em còn tưởng rằng mình là đứa trẻ ư, đã lớn như vậy, cũng nên biết phụ trách hành vi của mình!”

“Vâng, em hiểu.” Mịch Nhi gật đầu lia lịa, “Cho nên, em mới trở lại! Anh Tiểu Bạch, em hiểu mình có khuyết điểm, biết phải suy nghĩ tường tận thì mới có thể đưa ra quyết định, cũng biết cái gì trên thế giới này quý giá nhất! Sẽ không, em sẽ không giống như trước kia.”

“Thật sao?” Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi, ánh mắt cô nghiêm túc cùng sâu lắng mà trước kia anh chưa từng thấy qua, nhất định những năm này đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa nhất định là chuyện không làm cho người ta vui mừng, chỉ có trải qua tôi luyện bóng tối, Mịch Nhi mới có thể thay đổi lớn như vậy.

“Trước không nói những đề tài nặng nề này, bây giờ em nên nghỉ ngơi thật tốt, cũng chưa thích ứng được giờ giấc.” Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nắm tay cô, “Đi thôi, cái gì cũng không phải nghĩ nhiều, về sau sẽ có anh ở bên em, em yên tâm.”

“Vâng.” Mịch Nhi gật đầu một cái, ngẩng cao khuôn mặt tươi cười, cầm lại tay anh, cùng mười ngón tay quấn lấy thật chặt, “Chúng ta đi thôi!”

Đúng vậy, về sau tất cả đều sẽ có anh Tiểu Bạch, hai người sẽ cùng nhau đối mặt với bất cứ chuyện gì, đây không phải nguyên nhân cô trở về sao!

Liên Tĩnh Bạch lôi kéo Mịch Nhi đi vào đại sảnh, trước gọi tới mấy vị quản gia chủ yếu, đơn giản giới thiệu lẫn nhau một chút. Về sau Mịch Nhi sẽ phải thường xuyên ở lại nhà họ Triển, trong năm năm này có rất nhiều người làm mới thay đổi, ít nhất cô cũng phải biết bọn họ, có chuyện gì thì cũng có thể phân phó bọn họ đi làm.

“Tiểu thư Mịch Nhi? Là tiểu thư Mịch Nhi sao?” Có mấy vị quản gia vừa thấy Mịch Nhi, lập tức trợn to hai mắt, vui mừng hỏi, “Tiểu thư Mịch Nhi đã trở lại? Những năm này cô đã đi đâu!”

Năm năm này không đủ để nhà họ Triển đổi mới toàn bộ quản gia, tự nhiên cũng có nhiều người còn nhớ tiểu thư Mịch Nhi sát vách, nhà họ Triển cùng nhà họ Mục gần như thân nhau như người một nhà, rất nhiều người già đã nhìn năm vị thiếu gia tiểu thư lớn lên, đối với sự thân thiết của đại thiếu gia Liên Tĩnh Bạch và đại tiểu thư Mịch Nhi mọi người đều biết, bọn họ lại càng tuyệt đối không quên!

Chọn tập
Bình luận