Nhưng cho dù khó khăn như thế nào, sắc mặt Tiểu Bạch vẫn không thay đổi, Mịch Nhi luôn miệng thúc giục hỏi tới, thế nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Mịch Nhi, anh hỏi em, em biết chú Mục và dì Tố có điểm gì chung không?”
“Hả?” Mịch Nhi bị hỏi tới, nghiêng đầu không phản ứng kịp.
“Đồ ngốc!” Tiểu Bạch lại đổi cách nói, “Nói đơn giản một chút, em có biết chú Mục và dì Tố có quan hệ gì với em không?”
“Anh Tiểu Bạch mới là đồ ngốc, hỏi chuyện này!” Mịch Nhi dẩu môi lên, “Chẳng lẽ anh không biết cha mẹ có quan hệ gì với em sao!”
“Anh là đang nhắc nhở em…em phải giỏi về việc lợi dụng quan hệ này!” Tiểu Bạch bất đắc dĩ từ bỏ việc dẫn dắt cho Mịch Nhi, trực tiếp dứt khoát giải thích, “Bọn họ có điểm chung là thương em tới tận xương, yêu em nhiều hơn bản thân mình! Chỉ cần em kiên trì, cuối cùng nhất định bọn họ sẽ nghe lời em!”
Tiểu Bạch hạ thấp giọng nói, kề vào lỗ tai Mịch Nhi, nói cho cô bé biết biện pháp hành động: “Trước tiên em trở về trước. . . . . . Sau đó. . . . . . Nếu như không được. . . . . . Cuối cùng. . . . . .”
Đem toàn bộ chủ ý của mình phân tích rõ ràng, cũng đem tất cả tình huống đột nhiên xảy ra giả thiết xong, Tiểu Bạch mỉm cười hỏi: “Đã nghe hiểu chưa? Có còn cái gì muốn hỏi không?”
“À, thì ra là có thể như vậy!” Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt màu tím dần dần hiện lên sắc thái vui mừng, “Em hiểu rồi, nhất định em sẽ làm như vậy! Thì ra là em có ảnh hưởng lớn như vậy, nếu như lợi dụng vũ khí là em, hoàn toàn có thể điều khiển bọn họ!”
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nhẹ nhàng thì thầm một câu: “Còn không phải bởi vì chúng ta đều thích em sao, cho nên mới phải cam tâm tình nguyện bị em ảnh hưởng, bị em điều khiển. . . . . .”
“Hả? Anh Tiểu Bạch nói cái gì vậy?” Mịch Nhi đang học tập phương pháp cậu dạy, nhất thời không có chú ý nghe cậu lầm bầm, cho nên vội vàng hỏi tới, “Còn có cái gì em phải chú ý, anh lặp lại lần nữa đi?”
“Anh nói. . . . . .” Tiểu Bạch thở dài, kiên quyết sẽ không nói câu nói kia thêm lần thứ hai, cậu liền đứng lên, sau đó vươn tay về phía Mịch Nhi, “Anh nói em còn định sống trong cái hốc này sao, bây giờ vấn đề đã được giải quyết, nên em cũng phải ra ngoài đi chứ?”
“À!” Mịch Nhi lè lưỡi, lúc này mới phát hiện ra, quả nhiên mình còn xếp chân ngồi trong cái hốc đá, cô bé nhẹ nhàng vươn tay, vịn lấy cánh tay Tiểu Bạch chui ra.
“Ai u, đau quá~~o(&g;_&l;)o~~” nửa người Mịch Nhi đã chui ra, nhưng chân vừa mới dùng lực đứng lên, đôi mắt màu tím chợt rơi nước mắt, “A, chân của em. . . . . .”
“Thế nào? Chân làm sao vậy?” Tiểu Bạch nóng nảy, hốt hoảng ôm nửa người cô bé kéo ra ngoài, trong lòng nóng vôi xem xét chân của cô bé, đập vào mắt là một vết thương bị rách da, vết thương chảy máu khiến cậu đau nhói.
Đáng chết, cô bé lại làm chính mình bị thương!