“Còn khóc thành bộ dạng này ư. . . . . .” Mặc dù Liên Tĩnh Bạch biết cô rất có thể lại đang diễn trò, nhưng rốt cuộc tâm vẫn là không khống chế mềm nhũn, đưa tay dịu dàng lau nước mắt cô, giọng điệu cũng buông lỏng, “Ôi, thật là hết cách với em! Nếu không, anh lại cho em một lựa chọn, em muốn bây giờ trở về phòng làm? Hay là muốn đi đăng kí kết hôn với anh?”
Đôi mắt chim ưng híp lại, anh tạm thời giữ lại ranh giới cuối cùng để cho cô hai chọn một: “Là muốn thân thể kết hợp, hay là muốn kết hợp trên luật pháp?” Dù sao hôm nay anh ít nhất phải lấy được một trong hai, có được cô hoàn toàn!
“Có thể hai cái cũng không muốn hay không. . . . . .” Mịch Nhi làm bộ mặt đáng thương khóc lóc thảm thiết, làm nũng ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, lôi kéo tay áo anh năn nỉ nói, “Anh, em mới vừa trở lại, anh đừng ép buộc em như vậy có được không. . . . . . Em xuống máy bay mệt quá mệt quá, nếu như còn phải kéo em đi làm công việc dùng thể lực trên giường đó, làm sao anh có thể không đau lòng. . . . . . Hiện tại chủ ý đi đăng kí kết hôn cũng không tiện, chú Triển dì Liên nên cũng không ở nhà sao, cha mẹ em cũng ở nước ngoài, ô ô, hôn nhân không có cha mẹ người thân chúc phúc, chắc là sẽ không hạnh phúc —— Anh Tiểu Bạch, tình cảm của chúng ta chẳng lẽ nhất định dựa trên loại hình thức này bảo đảm mới có thể kiên trì sao? Anh cứ muốn đăng kí kết hôn âm thầm như vậy, nỡ lòng ủy khuất em như vậy sao. . . . . .”
Mịch Nhi vắt hết óc nói khéo như rót(1) suy nghĩ chọn lọc từ ngữ có thể rung động Liên Tĩnh Bạch nhất, vừa phải có lý có căn cứ, lại muốn tình thâm ý thiết, giọng điệu nói chuyện, nhìn ánh mắt anh, toàn bộ động tác thân thể phải phối hợp hoàn mỹ, cố gắng đạt tới nhất kích tất sát(2).
(1): lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc
(2): giết chết kẻ địch trong 1 phát
Dâng lần đầu tiên cái gì cô tuyệt đối sẽ không chọn, mà đổi thành chọn chủ ý lập tức đi đăng kí kết hôn, cũng là hiện tại cô không có cách nào đồng ý.
Mặc dù cô và anh Tiểu Bạch kết hôn, hai người cùng nhau vượt qua nửa đời sau, đây dường như đã là ván đã đóng thuyền không thể tránh được, nhưng đối với cô mà nói cùng anh xa cách năm năm, giữa bọn họ còn có rất nhiều điều cần hiểu rõ, dù sao cũng là thời gian năm năm, bọn họ có quá nhiều chuyện cần cập nhật cần đổi mới với nhau.
Hôm nay mới vừa gặp mặt, dù thế nào cô cũng không muốn cứ như vậy liền đăng kí kết hôn, từ hôm nay liền trở thành vợ anh Tiểu Bạch.
“Em —— rốt cuộc là ai khiến anh hiện tại không thể không làm như vậy!” Liên Tĩnh Bạch nhìn lực sát thương toàn lực tản ra của Mịch Nhi đối với anh, cũng không phải là yêu thương, cũng không phải là tức giận, nếu như có thể, anh lại làm sao không muốn cho cô tất cả thứ tốt nhất thế gian, lần đầu tiên lãng mạn hoàn mỹ nhất, hôn lễ long trọng xa hoa nhất, mà không phải cứ như vậy hoảng hốt quyết định tựa như không có thời gian phải làm như vậy!
Là Mịch Nhi đột nhiên rời đi và bỗng nhiên xuất hiện khiến anh giống như chim sợ ná, anh không thể dễ dàng tha thứ một chút sai lầm nữa, không thể cho phép một chút ngoài ý muốn nữa, cho nên mới khẩn cấp như thế muốn xác định quan hệ!
“Em biết anh sẽ không ép buộc em như vậy, anh Tiểu Bạch vẫn luôn là người tốt nhất với em, là người em đau lòng nhất lo nghĩ nhất. . . . . .” Mịch Nhi không ngừng dâng lên lời ngon tiếng ngọt a dua nịnh hót, lặng lẽ cò kè mặc cả nói: ” Chỉ cần không phải hai lựa chọn này, em đều nghe lời anh, anh để cho em làm gì em nhất định sẽ làm hết——”
“Em cảm thấy em còn chữ tín sao? Lời của em còn có bao nhiêu độ tin cậy?” Liên Tĩnh Bạch đưa tay hung hăng vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, cảm xúc có thể đụng tay đến sợi tóc năm đó vẫn còn dịu dàng sáng sủa, nhưng ngón tay vẫn có thể trượt xuống mái tóc dài, cũng đã bị cắt bỏ đi.
Này khắc sâu nhắc nhở anh, Mịch Nhi đã thay đổi, mặc kệ là tuổi tác, tướng mạo, hay là tính tình, cô đều khác năm năm trước. Thời gian là một nhà ảo thuật, cứ như vậy không tiếng động thay đổi cô.
Cho nên, anh có lẽ cũng không thể hoàn toàn theo kinh nghiệm trước kia cứng rắn áp bức cô, uy hiếp là nhất thiết phải, nhưng nếu như lại ép cô, cô có thể sẽ ra sức phản kháng, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, lại khiến anh hối hận không kịp.
Liên Tĩnh Bạch thỏa hiệp, giọng điệu không cam lòng mà nói: “Như vậy sẽ cho em một lựa chọn, em là muốn đi làm, muốn đi kết hôn, hay là muốn vẫn đi theo bên cạnh anh, không bao giờ rời khỏi tầm mắt anh nữa? !”
“Vẫn đi theo bên cạnh anh?” Mịch Nhi sửng sốt, ” Lúc anh đi làm cũng muốn em theo cùng?”
Nhận được sự khẳng định của đầu Liên Tĩnh Bạch sau khi trả lời, cô hỏi tiếp: “Lúc anh làm việc em ở bên cạnh anh làm cái gì, em sẽ rất buồn chán. . . . . . Anh để cho em không thể rời khỏi tầm mắt anh, coi như em có thể chịu được thời gian anh đi làm, vậy thời gian anh đi xã giao đi ăn chơi đàng điếm thì sao, em cũng phải đi theo anh ư? Thời điểm em ngủ, tắm, đi nhà vệ sinh thì sao? Khoảng thời gian này em làm sao mới có thể không rời khỏi tầm mắt anh, anh hẳn phải cho em một chút không gian để giải quyết vấn đề riêng tư chứ!”
” Lúc anh làm việc, em có thể chơi ở trong phòng làm việc của anh, tùy ý em làm gì cũng có thể, em để cho người ta đem phòng làm việc hoàn toàn sửa đổi thành phòng thí nghiệm của em cũng được, em có thể cứ theo bình thường nghiên cứu y học của em, nhưng phải là sống trong tầm mắt anh.” Mặt Liên Tĩnh Bạch không đổi sắc chậm rãi nói tiếp, “Em lo lắng xã giao, những thứ ăn chơi đàng điếm công việc xã giao quan hệ xã hội này đều là Dĩ Mặc phụ trách, em không có cơ hội đối mặt với chuyện này; về phần không gian riêng tư. . . . . . Nếu như em muốn đi tắm đi nhà vệ sinh, liền nói trước với anh tính giờ xin nghỉ, anh sẽ ở cửa ra vào chờ em, thời gian vừa đến phải mở cửa. Chuyện ngủ em cũng không cần lo lắng, chúng ta ngủ chung, nếu như em không muốn anh sẽ không ép buộc đụng vào em, nhưng em phải ngủ chung với anh!”
Mất mà lại được, anh đã chịu đựng không nổi bất kỳ nguy hiểm sẽ mất đi nữa, những thứ này xem như việc làm non nớt nực cười, anh phải hết sức cẩn thận buộc chặt Mịch Nhi lại, đặt cô trước mắt mình, một khắc không nháy mắt nhìn cô chằm chằm, để cho cô một khắc thời gian thoát khỏi cũng không có, mới có thể hoàn toàn tuyệt đối ngăn chặn chuyện xưa tái diễn.
“Thật muốn phòng em đến mức này à. . . . . .” Mịch Nhi bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, có lẽ cô có thể đoán được ý định của Liên Tĩnh Bạch, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới anh thế nhưng đã lo sợ hão huyền như thế, anh ham muốn chiếm đoạt mạnh hơn trước kia, tường chừng như sẽ phải ùn ùn kéo đến che phủ cô lại.
Cô duỗi ngón tay ra thề nói: “Em bảo đảm lần này tuyệt đối sẽ không rời đi, nhất định nhất định sẽ chưa xin phép đã bỏ đi còn không được sao!”
“Nhìn xem, em chính là chỉ thích hai lựa chọn?” Liên Tĩnh Bạch dựng lên mày kiếm, “Cũng không quyết định, vậy anh liền giúp em chọn! Cá nhân anh đương nhiên là muốn lựa chọn thứ nhất, đi thôi, chúng ta bây giờ trở về phòng ——”
“A a a a, em chọn tự em chọn!” Mịch Nhi vội giơ hai tay đầu hàng, “Em đi theo bên cạnh anh, vĩnh viễn đi theo bên cạnh anh! Anh Tiểu Bạch, như vậy được chưa!”
“Mặc dù không phải câu trả lời anh mong muốn, nhưng cũng tạm được.”