Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

CHƯƠNG MƯỜI CHÍN

Tác giả: John Green

Anh xuất viện trở về nhà mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng cướp đi mọi khát vọng của anh mãi mãi. Cần nhiều thuốc hơn mới giúp anh tránh được cơn đau. Anh chuyển lên nhà nằm vĩnh viễn, trên một chiếc giường viện đặt cạnh cửa sổ phòng khách.

Đó là chuỗi ngày của những bộ đồ ngủ và râu ria xồm xoàm, của thều thào và nhờ vả và anh cứ không ngừng cảm ơn mọi người vì tất cả những gì họ đã làm giúp anh. Một buổi chiều, anh chỉ bâng quơ về phía một giỏ đựng quần áo đặt ở góc phòng và hỏi tôi, “Cái gì kia?”

“Giỏ quần áo?”

“Không, cạnh nó cơ.”

“Em chẳng thấy có gì cạnh nó cả.”

“Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của anh. Nó rất nhỏ.”

***

Ngày hôm sau, tôi tự mình vào nhà. Mọi người không muốn tôi bấm chuông nữa vì sợ sẽ đánh thức anh dậy. Các chị anh đang ở đó cùng với hai ông chồng ngân hàng của mình và ba cậu con trai, chúng đều chạy ùa đến chỗ tôi đồng thanh hỏi chị là ai chị là ai chị là ai, chạy vòng quanh lối vào như thể sức chứa của phổi là một loại tài nguyên tái tạo. Tôi đã gặp các chị của anh, nhưng chưa từng gặp những đứa trẻ hay cha của chúng.

“Chị là Hazel,” tôi nói.

“Cậu Gus có một cô bạn gái,” một đứa nói.

“Chị biết cậu Gus có một cô bạn gái,” tôi nói.

“Chị í có ti,” một đứa khác nói.

“Thật thế à?”

“Sao chị lại có cái đó?” đứa đầu tiên chỉ vào cái giá bình ôxy của tôi.

“Nó giúp chị thở được,” tôi đáp. “Cậu Gus dậy chưa?”

“Chưa, cậu vẫn đang ngủ.”

“Cậu đang chết,” một đứa khác nói.

“Cậu đang chết,” đứa thứ ba khẳng định, giọng đột nhiên nghiêm trọng. Một lúc im lặng, tôi đang nghĩ xem mình nên nói thế nào, nhưng rồi một đứa đá đứa kia và chúng lại bắt đầu cuộc đua, ngã chồng lên nhau thành một đống lăn vào trong bếp.

Tôi vào phòng khách chào bố mẹ Gus và gặp hai ông anh rể của anh, Chris và Dave.

Thực sự tôi không biết nhiều về hai người chị cùng cha khác mẹ của anh, nhưng họ vẫn ôm chầm lấy tôi. Chị Julie đang ngồi bên thành giường, nói chuyện với Gus vẫn đang ngủ bằng cái giọng giống hệt kiểu một người có thể nững nịu một đứa trẻ mới sinh rằng bé thật đáng yêu, “Ôi Gussy Gussy, Gussy bé bỏng của chúng ta.” Gussy của chúng ta? Họ đã có được anh sao?

“Anh sao rồi, Augustus?” tôi nói, cố gắng cư xử kiểu mẫu đúng mực.

“Gussy xinh xắn của chúng ta,” chị Martha nói, nghiêng người về phía anh. Tôi bắt đầu băn khoăn không biết anh đang ngủ thật hay chỉ vừa mới ấn ngón tay nặng nề của mình lên cái máy bơm thuốc để tránh Cuộc Tấn Công từ Hai Bà Chị Tốt Bụng.

Một lúc sau anh thức dậy và câu đầu tiên anh nói là “Hazel,” tôi phải thừa nhận điều đó khiến tôi rất hạnh phúc, như thể tôi cũng đã trở thành một phần trong gia đình anh. “Ra ngoài,” anh khe khẽ nói. “Mình đi được không?”

Chúng tôi cùng đi, mẹ anh đẩy xe, các chị và các anh rể và bố và các cháu và tôi xếp hàng theo sau. Hôm đó là một ngày hè đầy mây, lặng gió và nóng bức. Anh mặc áo phông dài tay màu xanh hải quân với quần nỉ thể thao. Không hiểu sao lúc nào anh cũng thấy lạnh. Anh muốn uống nước, vì thế bố anh quay vào trong lấy một chút cho anh.

Chị Martha cố gắng bắt chuyện với Gus, quỳ xuống cạnh anh và nói, “Mắt em lúc nào cũng đẹp như thế.” Anh khẽ gật đầu.

Một ông anh rể đặt tay lên vai Gus và hỏi, “Thấy không khí trong lành thế nào?” Gus nhún vai.

“Con có cần thuốc không?” mẹ anh hỏi, ngồi xuống cùng vòng tròn mọi người đang quỳ xung quanh anh. Tôi dịch người lại một bước, ngắm nhìn lũ trẻ chạy xuyên qua bụi hoa tới một thảm cỏ nhỏ trong sân sau nhà Gus. Chúng lập tức bắt đầu một trò chơi quăng quật nhau xuống đất.

“Các con!” Chị Julie lơ đãng quát.

“Chị chỉ mong rằng,” chị Julie nói, quay lại với Gus, “lớn lên chúng sẽ trở thành những chàng trai thông minh, biết suy nghĩ như em.”

Tôi cưỡng lại thôi thúc ọe ra thành tiếng. “Anh ấy không thông minh thế đâu,” tôi bảo chị Julie.

“Cô ấy đúng đấy. Đa số những người thực sự xinh đẹp đều ngốc nghếch cả, thế nên em vượt quá mức mong đợi rồi.”

“Ừ, căn bản tại vẻ nóng bỏng của anh thôi,” tôi nói.

“Nó có thể khiến người ta mờ mắt luôn,” anh đáp.

“Nó làm mù luôn cả cậu bạn Isaac của chúng ta rồi đấy,” tôi nói.

“Một tấn thảm kịch khủng khiếp. Nhưng anh có thể làm gì được với vẻ đẹp chết người của mình đây?”

“Anh không thể.”

“Đấy là gánh nặng của anh, cái khuôn mặt đẹp đẽ này.” “Còn chưa kể đến thân hình cậu đấy.”

“Thật đấy, đừng để em phải kể đến thân hình nóng bỏng của mình. Anh sẽ không muốn thấy em nuy đâu, Dave. Mới nhìn cởi đồ ra thôi đã khiến Hazel Grace hết cả thở rồi,” anh nói, hất đầu về phía cái bình ôxy.

“Được rồi, thôi nào,” bố Gus nói, rồi đột nhiên ông vòng tay qua ôm tôi, đặt một nụ hôn lên thái dương tôi và thì thầm, “Bác cầu nguyện Chúa vì cháu mỗi ngày, con gái à.”

Dù sao đi nữa, đó cũng là ngày tươi đẹp cuối cùng tôi có với Gus cho đến tận Ngày Tươi Đẹp Cuối Cùng.

Anh xuất viện trở về nhà mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng cướp đi mọi khát vọng của anh mãi mãi. Cần nhiều thuốc hơn mới giúp anh tránh được cơn đau. Anh chuyển lên nhà nằm vĩnh viễn, trên một chiếc giường viện đặt cạnh cửa sổ phòng khách.

Đó là chuỗi ngày của những bộ đồ ngủ và râu ria xồm xoàm, của thều thào và nhờ vả và anh cứ không ngừng cảm ơn mọi người vì tất cả những gì họ đã làm giúp anh. Một buổi chiều, anh chỉ bâng quơ về phía một giỏ đựng quần áo đặt ở góc phòng và hỏi tôi, “Cái gì kia?”

“Giỏ quần áo?”

“Không, cạnh nó cơ.”

“Em chẳng thấy có gì cạnh nó cả.”

“Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của anh. Nó rất nhỏ.”

***

Ngày hôm sau, tôi tự mình vào nhà. Mọi người không muốn tôi bấm chuông nữa vì sợ sẽ đánh thức anh dậy. Các chị anh đang ở đó cùng với hai ông chồng ngân hàng của mình và ba cậu con trai, chúng đều chạy ùa đến chỗ tôi đồng thanh hỏi chị là ai chị là ai chị là ai, chạy vòng quanh lối vào như thể sức chứa của phổi là một loại tài nguyên tái tạo. Tôi đã gặp các chị của anh, nhưng chưa từng gặp những đứa trẻ hay cha của chúng.

“Chị là Hazel,” tôi nói.

“Cậu Gus có một cô bạn gái,” một đứa nói.

“Chị biết cậu Gus có một cô bạn gái,” tôi nói.

“Chị í có ti,” một đứa khác nói.

“Thật thế à?”

“Sao chị lại có cái đó?” đứa đầu tiên chỉ vào cái giá bình ôxy của tôi.

“Nó giúp chị thở được,” tôi đáp. “Cậu Gus dậy chưa?”

“Chưa, cậu vẫn đang ngủ.”

“Cậu đang chết,” một đứa khác nói.

“Cậu đang chết,” đứa thứ ba khẳng định, giọng đột nhiên nghiêm trọng. Một lúc im lặng, tôi đang nghĩ xem mình nên nói thế nào, nhưng rồi một đứa đá đứa kia và chúng lại bắt đầu cuộc đua, ngã chồng lên nhau thành một đống lăn vào trong bếp.

Tôi vào phòng khách chào bố mẹ Gus và gặp hai ông anh rể của anh, Chris và Dave.

Thực sự tôi không biết nhiều về hai người chị cùng cha khác mẹ của anh, nhưng họ vẫn ôm chầm lấy tôi. Chị Julie đang ngồi bên thành giường, nói chuyện với Gus vẫn đang ngủ bằng cái giọng giống hệt kiểu một người có thể nững nịu một đứa trẻ mới sinh rằng bé thật đáng yêu, “Ôi Gussy Gussy, Gussy bé bỏng của chúng ta.” Gussy của chúng ta? Họ đã có được anh sao?

“Anh sao rồi, Augustus?” tôi nói, cố gắng cư xử kiểu mẫu đúng mực.

“Gussy xinh xắn của chúng ta,” chị Martha nói, nghiêng người về phía anh. Tôi bắt đầu băn khoăn không biết anh đang ngủ thật hay chỉ vừa mới ấn ngón tay nặng nề của mình lên cái máy bơm thuốc để tránh Cuộc Tấn Công từ Hai Bà Chị Tốt Bụng.

Một lúc sau anh thức dậy và câu đầu tiên anh nói là “Hazel,” tôi phải thừa nhận điều đó khiến tôi rất hạnh phúc, như thể tôi cũng đã trở thành một phần trong gia đình anh. “Ra ngoài,” anh khe khẽ nói. “Mình đi được không?”

Chúng tôi cùng đi, mẹ anh đẩy xe, các chị và các anh rể và bố và các cháu và tôi xếp hàng theo sau. Hôm đó là một ngày hè đầy mây, lặng gió và nóng bức. Anh mặc áo phông dài tay màu xanh hải quân với quần nỉ thể thao. Không hiểu sao lúc nào anh cũng thấy lạnh. Anh muốn uống nước, vì thế bố anh quay vào trong lấy một chút cho anh.

Chị Martha cố gắng bắt chuyện với Gus, quỳ xuống cạnh anh và nói, “Mắt em lúc nào cũng đẹp như thế.” Anh khẽ gật đầu.

Một ông anh rể đặt tay lên vai Gus và hỏi, “Thấy không khí trong lành thế nào?” Gus nhún vai.

“Con có cần thuốc không?” mẹ anh hỏi, ngồi xuống cùng vòng tròn mọi người đang quỳ xung quanh anh. Tôi dịch người lại một bước, ngắm nhìn lũ trẻ chạy xuyên qua bụi hoa tới một thảm cỏ nhỏ trong sân sau nhà Gus. Chúng lập tức bắt đầu một trò chơi quăng quật nhau xuống đất.

“Các con!” Chị Julie lơ đãng quát.

“Chị chỉ mong rằng,” chị Julie nói, quay lại với Gus, “lớn lên chúng sẽ trở thành những chàng trai thông minh, biết suy nghĩ như em.”

Tôi cưỡng lại thôi thúc ọe ra thành tiếng. “Anh ấy không thông minh thế đâu,” tôi bảo chị Julie.

“Cô ấy đúng đấy. Đa số những người thực sự xinh đẹp đều ngốc nghếch cả, thế nên em vượt quá mức mong đợi rồi.”

“Ừ, căn bản tại vẻ nóng bỏng của anh thôi,” tôi nói.

“Nó có thể khiến người ta mờ mắt luôn,” anh đáp.

“Nó làm mù luôn cả cậu bạn Isaac của chúng ta rồi đấy,” tôi nói.

“Một tấn thảm kịch khủng khiếp. Nhưng anh có thể làm gì được với vẻ đẹp chết người của mình đây?”

“Anh không thể.”

“Đấy là gánh nặng của anh, cái khuôn mặt đẹp đẽ này.” “Còn chưa kể đến thân hình cậu đấy.”

“Thật đấy, đừng để em phải kể đến thân hình nóng bỏng của mình. Anh sẽ không muốn thấy em nuy đâu, Dave. Mới nhìn cởi đồ ra thôi đã khiến Hazel Grace hết cả thở rồi,” anh nói, hất đầu về phía cái bình ôxy.

“Được rồi, thôi nào,” bố Gus nói, rồi đột nhiên ông vòng tay qua ôm tôi, đặt một nụ hôn lên thái dương tôi và thì thầm, “Bác cầu nguyện Chúa vì cháu mỗi ngày, con gái à.”

Dù sao đi nữa, đó cũng là ngày tươi đẹp cuối cùng tôi có với Gus cho đến tận Ngày Tươi Đẹp Cuối Cùng.

Bình luận
× sticky