Trần Việt dùng sức ôm Giang Nhung vào trong ngực, bàn tay thật dầy khẽ vuốt ve lưng cô: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giang Nhung không bao giờ tới Trần Việt sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này, nhất thời sống mũi có chút cay, có nước mắt trong khóe mắt lấp lánh.
Nhưng cô không cho phép bản thân lộ ra vẻ yếu đuối, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Anh không phải nói ngày mai mới có thể trở về sao, sao lại về sớm vậy?”
Cô giả bộ kiên cường, Trần Việt đều thấy ở trong mắt, lại không thể hiện ra, chỉ là bàn tay hơi tăng thêm một chút lực đạo: “Tôi tới đón em về nhà.”
Giang Nhung đẩy anh một cái, ngẩng đầu lên từ trong ngực anh: “Tôi, tôi làm người ta bị thương. Bây giờ không thể cùng anh về được. Anh cứ đi lo công việc của anh đi, tôi không sao.”
Tính cách Cù Mạnh Chiến Giang Nhung cũng có thể xem là tương đối hiểu, giam giữ cô hai ngày, anh ta cũng sẽ hết tức giận, cũng sẽ không tiếp tục làm ra chuyện gì lớn nữa đâu.
Nếu như lúc này Trần Việt đón cô đi, vậy đồng nghĩa với việc dằn mặt Cù Mạnh Chiến, chuyện như vậy có hậu quả thế nào Giang Nhung nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trần Việt mới vừa nhậm chức tổng giám đốc sáng tạo kỹ thuật, là thời điểm đang cần củng cố vị trí tổng giám đốc, nếu như Cù Mạnh Chiến giở trò gì quấy nhiễu, tiền đồ của Trần Việt có thể cũng vì vậy mà lung lay.
Giang Nhung cảm thấy chuyện này là ân oán cá nhân của cô, không muốn Trần Việt không biết chút gì cũng bị kéo vào, càng không muốn liên lụy anh tổn thương.
Thấy Trần Việt sắc mặt trầm trầm, Giang Nhung đẩy anh một cái, lại nói: “Trần Việt, tôi thật sự sao, anh mau đi đi.”
Trần Việt mặt lạnh chăm chú nhìn Giang Nhung, trầm giọng hỏi: “Giang Nhung, em rốt cuộc có biết chữ “Chồng” thể hiện điều gì hay không?”
Có lẽ đối với Giang Nhung mà nói, chữ “Chồng” này đơn giản chỉ là một cái tên trên tờ giấy đăng ký kết hôn của cô, nhưng đối với Trần Việt anh mà nói, chữ “Chồng” này chính là trách nhiệm cả đời người.
“Tôi biết anh là chồng tôi.” Giang Nhung nào có tâm tư suy nghĩ Trần Việt rốt cuộc muốn nói điều gì, trong lòng lo lắng cô sẽ liên lụy đến anh, cô đẩy anh ra, “Trần Việt, anh nghe tôi một lần đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện đó.”
Tròng mắt dưới khung kiếng màu vàng của Trần Việt híp lại, không nói thêm gì nữa, ôm ngang Giang Nhung lên, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên lập tức đi theo sau: “Tổng giám đốc Trần, chuyện lần này là một hiểu lầm. Anh có chuyện gì có thể dùng đến tôi, xin cứ nói.”
Trần Việt cũng không quay đầu lại, nói: “Cục trưởng Trịnh, cám ơn ông tối nay đã giúp tôi, ngày khác tôi mời ông ăn cơm.”
Trần Việt nói ra lời hòa nhã như vậy, nhưng người đàn ông được gọi là “Cục trưởng Trịnh ” kia vẫn run sợ không thôi, trên trán mồ hôi nhễ nhại, nhịp bước cũng bộc lộ rõ sự hốt hoảng.
Ông ta nói: “Tổng giám đốc Trần, chuyện lần này tôi nhất định sẽ giải quyết khiến anh hài lòng.”
Trần Việt không đáp lại nữa, ôm Giang Nhung sải bước đến cửa xe mới dừng lại.
Đưa mắt nhìn Trần Việt ôm Giang Nhung lên xe, người đàn ông trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, giận đến mức tiện tay nhấc lên một cái ghế đập mạnh vào tường: “Gọi tất cả những người có liên quan đến đây hết cho tôi, con mẹ nó ai cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh.”
Người trông chừng bên ngoài có chút không rõ, cả gan hỏi lại: “Cục trưởng Trịnh, người phụ nữ kia chọc phải Cù thiếu gia Cù thị, cứ để người ta mang cô ta đi như vậy, chúng tôi làm sao ăn nói với Cù thiếu gia?”
Người này vừa mới dứt lời, trên mặt lại xác thực in dấu một bàn tay.
Người đàn ông trung niên đỏ mắt khiển trách: “Cù thị? Trước mặt vị kia Cù thị nhà anh ta chỉ là cái rắm! Vị nhị thế tổ nhà họ Cù đó còn không biết mình chọc phải hay sao.”
…
Bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Giang Bắc, phòng bệnh VIP.
Cù Mạnh Chiến nghe xong báo cáo của thuộc hạ Lý Cường, giơ tay lên một cái, văn kiện trong tay liền đập trúng xuống mặt Lý Cường.
Lý Cường bị dọa sợ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cù thiếu gia, là lão tiểu tửTrịnh Thắng kia tự mình dẫn người đến đón người, người ở chỗ chúng tôi cũng không có cách nào ngăn cản.”
“Trịnh Thắng tự mình dẫn người tới đón người? Là ai có mặt mũi lớn như vậy?” Cù Mạnh Chiến nắm quyền, mắt lộ ra hung ác.
Trịnh Thắng kia ỷ vào việc trông coi toàn bộ Giang Bắc, cho tới bây giờ cũng không coi Cù thị chủ lực ở kinh đô ra gì.
Vào lúc này lại bởi vì một giám đốc sáng tạo kỹ thuật một công ty nhỏ như vậy tự mình dẫn người tới đón người, Cù Mạnh Chiến không kìm được mà sinh lòng hoài nghi.
Lý Cường nơm nớp lo sợ nói: “Người họ Trần này…”
Còn chưa nói hết câu, Cù Mạnh Chiến lập tức nắm được trọng điểm: “Cậu nói là họ Trần? Có phải LeoQin của Thịnh Thiên hay không?”
Lý Cường lập tức bổ sung: “Người này chỉ trùng hợp cũng mang họ Trần mà thôi. Anh ta tên là Trần Việt, chỉ là tổng giám đốc sáng tạo khoa học kỹ thuật nho nhỏ, tháng trước vừa mới lên nhậm chức, trước kia ở nước ngoài kinh doanh một thời gian, không tra được thế lực hùng hậu gì sau lưng.”
Nghe được người họ Trần này không có quan hệ gì với Thịnh Thiên, Cù Mạnh Chiến giận tới mức giật phăng kim ống truyền trên tay, cười lạnh nói: “Một tên tổng giám đốc sáng tạo khoa học kỹ thuật nho nhỏ liền muốn đối nghịch với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ cho anh ta chết thế nào cũng không biết.”
Lý Cường cẩn thận nói: “Cù thiếu gia, trên đầu anh còn có vết thương, không nên tức giận. Tên giám đốc đó có muốn cũng chẳng thể chạy được đi đâu, anh muốn chỉnh tên tiểu tử họ Trần kia cũng chỉ là chuyện tính bằng giây bằng phút.”
“Cậu nói đúng, bổn thiếu gia muốn đối phó với tên họ Trần kia, so với việc bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.” Chân mày Cù Mạnh Chiến cau lại, kiêu ngạo nói. “Vậy bổn thiếu gia phải chơi anh ta một chút đã.”
Lý Cường lại nói: “Thiếu gia, vậy tôi đi phao tin tức ra ngoài, tên giám đốc sáng tạo khoa học kỹ thuật đó làm việc vi phạm quy lệ, tất cả các công ty chi nhánh dưới cờ Cù thị dừng lại các hạng mục đang hợp tác với bọn họ.”
Cù Mạnh Chiến gật đầu một cái: “Nhớ giải quyết gọn ghẽ một chút, đừng để người ta nắm đằng chuôi.”
Lý Cường nói: “Vâng, tôi đi làm ngay đây.”
“Lý Cường…” Cù Mạnh Chiến gọi lại. “Chuyện bên Thịnh Thiên làm đến đâu rồi?”
Nhắc tới Thịnh Thiên, gương mặt Lý Cường đầy vẻ khó khăn: ” LeoQin của Thịnh Thiên từ trước đến nay vô cùng thần bí, không ai có thể nắm được hành tung anh ta. Lần này nói anh ta ở Giang Bắc, nhưng cũng chỉ là lời đồn đại, không ai có chứng cớ xác thực.”
Cù Mạnh Chiến vuốt ve trán bị thương, vẻ kiêu căng đã mất đi phân nửa: “Tiếp tục sai thuộc hạ dưới trướng cậu đi thăm dò, nhất định phải tra ra được hành tung cụ thể của anh ta. Lần này nếu như không gặp được anh ta, phía bên lão già kia tôi cũng khó ăn nói.”
Cù thị và Diệp thị xác thực là xí nghiệp số một số hai trong nước, nhưng tập đoàn Thịnh Thiên của nhà họ Trần lại là tập đoàn xí nghiệp số một số hai toàn cầu, nhà họ Trần mới thật sự là đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Xí nghiệp của Cù thị hai năm nay kinh doanh vẫn không có gì khởi sắc, muốn tiếp tục làm lớn, vậy đường ra duy nhất của bọn họ chính là tìm đến nhà họ Trần.
Người nhà họ Cù hai năm nay cũng đều nghĩ biện pháp liên lạc với người Nhà họ Trần, ra nước ngoài tìm kiếm, lùng sục khắp trong nước, nhưng vẫn không dò được tăm tích.
Theo tin đồn hai tháng trước, LeoQin đứng đầu tập đoàn Thịnh Thiên muốn về nước phát triển, địa điểm chính là thành phố Giang Bắc đang bừng bừng hưng thịnh.
Tin tức này vừa lộ ra, rất nhiều thương nhân đều tụ tập đến Giang Bắc, cũng chỉ vì có thể gặp được LeoQin một lần, nếu may mắn được anh hợp tác, vậy thì chuyện kiếm tiền cả đời này liền không lo nữa rồi.