Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 52: Bạn thân gặp nhau

Tác giả: Mộc Thất Thất
Chọn tập

Tuy bây giờ, Giang Nhung vẫn có đôi mắt hút hồn ấy, nhưng trong mắt cô lại không còn hình bóng hắn nữa.

Nghĩ tới việc trong lòng Giang Nhung chỉ có tên họ Trần của Sang Tân đó, Cù Mạnh Chiến bỗng cảm thấy giận sôi người

Dựa vào cái gì mà một người đàn ông chỉ có thể lái chiếc xe cũ kỹ giá mấy trăm triệu ấy có thể lấy Giang Nhung của hắn? Dựa vào cái gì Giang Nhung lại tuyệt vọng buông bỏ hắn chứ?

Nghĩ tới những việc này, những cảm xúc phức tạp ùa đến trong đầu Cù Mạnh Chiến, nhưng phần lớn vẫn là cảm giác bị người khác cướp đi đồ vật sở hữu của mình.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có thứ gì mà Cù Mạnh Chiến muốn mà không được. Hắn chắc chắn sẽ giành lại Giang Nhung từ tay tên họ Trần kia.

Hắn lại nói tiếp: “Sang Tân đã thành như thế mà tên họ Trần kia vẫn không làm gì à, rốt cuộc tên đó đang chơi trò gì? Chẳng lẽ tôi đánh giá cao tên đó rồi sao? Thật ra thực lực thật sự của tên đó yếu nhớt như vậy thôi ư?”

Lý Cường vội nịnh nọt: “Anh Cù, Cù thị đã là số một số hai trong nước rồi, hễ chúng ta lên tiếng thì rất nhiều công ty đã không dám hợp tác với Sang Tân rồi. Trong tình hình như thế Sang Tân có thể vực dậy mới là kỳ tích ấy.”

Ban đầu Cù Mạnh Chiến vẫn đề phòng Sang Tân, nhưng những ngày qua phát hiện Sang Tân hoàn toàn không hề mạnh mẽ như hắn tưởng tượng, dường như hắn đã thật sự đánh giá cao tên họ Trần kia rồi.

“Nhung, sao em lại khổ cực đi theo tên đàn ông vô dụng kia chứ, trở về bên anh đi, anh có thể cho em mọi thứ em muốn, chẳng lẽ không được sao?” Cù Mạnh Chiến không để ý tới Lý Cường bên cạnh, tự mình lẩm bẩm gì đó.

Lý Cường nói tiếp: “Anh Cù, hay là tôi đi cảnh cáo tên họ Trần đó? Tôi sợ tên đó ngu quá còn chưa nghĩ tới nguyên nhân thật sự để anh chèn ép Sang Tân chính là muốn đưa cô hai nhà họ Giang về bên anh đấy.”

“Cậu hẹn tên đó gặp tôi đi.” Đôi mắt Cù Mạnh Chiến thoáng vẻ hung ác: “Tôi muốn dạy cho hắn biết khoảng cách giữa người với người là thế nào. Người phụ nữ của tôi không phải loại người như hắn có thể mơ ước.”

Từ hôm Trần Việt bị sốt đến nay đã được mấy ngày, nhưng dường như Giang Nhung vẫn còn chưa thức tỉnh khỏi ngày hôm ấy.

Giang Nhung cảm thấy Trần Việt hôm đó rất kỳ lạ, giọng nói của anh vô cùng quyến rũ, ánh mắt nhìn cô cũng chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.

Hôm đó cô bảo nằm với Trần Việt một lát, nhưng cuối cùng cô còn ngủ lâu hơn cả anh. Khi thức dậy, cô bắt gặp đôi mắt đen thăm thẳm của Trần Việt đang nhìn cô đầy phức tạp.

Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên lại cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Mãi đến khi cô không thể thở nổi nữa, anh mới mở miệng: “Giang Nhung, môi em là ma túy à?”

Lúc đó Giang Nhung còn ngu ngơ hỏi ý anh là gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, Giang Nhung hiểu ra ngay tức khắc, ma túy là chất gây nghiện, một khi dính tới thì khó mà cai được!

Nghĩ tới lời nói của Trần Việt, Giang Nhung vô thức mím chặt môi, hai cánh môi dường như còn vương lại cảm giác tê dại khi anh khẽ cắn cô.

“Giang Nhung, con bé này đang nghĩ gì thế hả? Bà đây đã tới nửa ngày rồi mà cậu còn ngây ngốc ở đó hả.”

Chất giọng như sấm đánh của Lương Thu Ngân khiến Giang Nhung giật mình tỉnh lại, sau đó cô liền nhìn thấy Lương Thu Ngân đang tức giận nhìn mình.

Giang Nhung vội vàng rót một ly trà cho cô ấy: “Ôi bạn thân yêu ơi, cậu vất vả rồi, uống ly trà trước cho đỡ khát nào.”

Lương Thu Ngân ngồi đối diện với Giang Nhung, cô ấy bưng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Nhung.

Cô ấy nhìn từ trên xuống dưới Giang Nhung hồi lâu mới mở miệng: “Cậu xem cậu cười rực rỡ như mùa xuân tới kìa, chỉ còn thiếu điều viết lên mặt mấy chữ ‘tôi đang yêu’ thôi.”

Giọng Lương Thu Ngân khá vang, cô nàng cũng không quan tâm xung quanh có ai hay không. Xem đi, cô ấy vừa cất lời, những người bàn xung quanh đều ngoảnh sang nhìn hai người họ.

Giang Nhung trừng mắt với cô ấy: “Bà nội của tôi ơi, chúng ta có thể quan tâm tới hình tượng, đừng để người khác coi chúng ta là trò giải trí không?”

Lương Thu Ngân vừa cởi áo khoác vừa trừng mắt liếc những người đàn ông đang nhìn bọn họ: “Có người đẹp như cậu ngồi đây, mấy ánh mắt háo sắc ấy đã tia qua đây từ lâu rồi. Do cậu bận nhớ anh đẹp trai nên không chú ý tới thôi.”

Khi Lương Thu Ngân đi vào nhà ăn, thường cô ấy không tìm Giang Nhung đầu tiên mà nhìn theo ánh mắt của đám đàn ông. Ánh mắt của bọn họ hướng về phía nào thì chắc chắn có thể tìm thấy Giang Nhung ở đó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhìn theo ánh mắt của hai tên đàn ông, cô ấy đã nhìn thấy Giang Nhung đang ngồi ngẩn ngơ một góc.

Giang Nhung đang cười dịu dàng chìm vào giấc mộng đẹp của bản thân, không hề chú ý tới rất nhiều ánh mắt đang tập trung về phía cô.

Có thể nhìn thấy dáng vẻ yêu đương của Giang Nhung cũng có nghĩa là Giang Nhung đã thật sự thoát khỏi ám ảnh của cuộc tình quá khứ, Lương Thu Ngân thật sự cảm thấy vui thay cho Giang Nhung,

“Xem ra muốn khiến cậu im lặng chỉ còn cách chọn thêm vài món mới bịt được miệng cậu thôi.” Giang Nhung bưng đĩa thức ăn đưa cho Lương Thu Ngân: “Tớ gọi món lẩu được rồi, đồ ăn để cậu gọi đấy.”

“Lòng bò, ruột vịt, nấm kim châm… Đây đều là những món không thể thiếu khi ăn lẩu đấy.” Lương Thu Ngân đọc một hơi mười mấy món không hề vấp một chút nào, vừa nhìn là biết đúng là có kinh nghiệm ăn uống.

Giang Nhung và Lương Thu Ngân từ cấp ba đã bắt đầu lê la hàng quán với nhau, có một khoảng thời gian còn rảnh tới mức ăn một quán viết một bài đăng mạng, hơn nữa bài này được chương trình Món ăn ngon để ý, khi đó biên tập còn tới tìm họ đề nghị họ mở một chuyên mục Món ăn ngon nữa kìa.

Hai người bọn họ đã chơi với nhau gần mười năm rồi, đối với Giang Nhung, Lương Thu Ngân là một trong những người quan trong nhất trong cuộc đời cô, hơn nữa quan trọng hơn bạn bè bình thường rất nhiều.

Sau khi chọn món xong, Lương Thu Ngân lấy một chiếc hộp quà từ trong túi ra: “Nào, cô ngốc, cái này tớ chọn cho cậu đấy, hy vọng cậu thích nó.”

Giang Nhung nhìn thấy hộp quà tinh xảo đẹp đẽ liền cầm lấy muốn mở ra: “Để tớ xem cậu mang cái gì tới tặng tớ?”

“Nhung à, đây là niềm vui tớ dành cho cậu, cậu về nhà hẵng mở.” Lương Thu Ngân vội ngăn lại, nếu để Giang Nhung mở nó ra ở đây có lẽ sẽ bị người trong quán ăn nhìn thấy.

Giang Nhung không hề nghi ngờ, cô cất hộp đi rồi rót một ly trà cho Lương Thu Ngân: “Không phải trước đây Trình Chí Dũng bảo muốn ở bên cậu sao, sao giờ chỉ có mình cậu trở về thế?”

“Kiểu công ty như Thịnh Thiên quá lớn, muốn xin chuyển về nước cũng không phải chuyện dễ dàng gì, mới làm thủ tục thôi cũng mệt chết người rồi.” Nhắc tới chuyện này, Lương Thu Ngân lại giận sôi máu, công ty khỉ gió gì không biết.

Nếu không phải chính sách đãi ngộ Thịnh Thiên quá tốt, muốn vào Thịnh Thiên làm việc cũng khó trăm bề như thế thì cô ấy đã bảo người yêu của mình đổi công việc khác rồi.

Giang Nhung mỉm cười: “Hay là tớ cho cậu mượn Mộc Mộc, để nó ở bên cậu mấy ngày nhé.”

“Cậu muốn Mộc Mộc ở bên tớ là vì không muốn nó ở nhà làm kỳ đà cản mũi hả?” Nhắc tới chuyện này, Lương Thu Ngân lại chăm chú nhìn Giang Nhung một lần nữa: “Con bé ngốc này, tớ phát hiện hình như cậu đẹp hơn nhiều đấy. Xem ra chồng cậu nuôi cậu cũng mát tay đấy.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky