Giang Nhung dĩ nhiên không biết, Trần Việt lúc nhỏ còn đi học chưa bao giờ phải xếp thứ hai, tốt nghiệp đại học cũng là trường Harvard trong liên minh Ivy League, lại chỉ dùng thời gian một nửa so với người bình thường lấy được học vị tiến sĩ.
“Vậy anh nhất định không ít lần bị đánh đi.” Giang Nhung đột nhiên có chút đáng thương nhìn anh, “Thật không hiểu con trai các anh lúc đi học suy nghĩ gì nữa.”
Cô lại nói: “Tôi khi còn bé thành tích lúc nào cũng đứnh nhất toàn trường, năm đó còn được cử đi học ở đại học nổi danh nhất thủ đô.”
Nhưng chí hướng của cô không phải nằm ở đó, cũng không đi học báo chí ở trường đại học lớn nhất thủ đô, mà chọn chuyên ngành mỹ thuật mình yêu thích.
Mơ ước lớn nhất của cô chính là thiết kế ra chiếc áo cưới xinh đẹp nhất thế giới, khiến mỗi cô gái đều có thể mặc vào thiết kế của cô và trở thành cô dâu đẹp nhất trong ngày trọng đại của mình.
Thế nhưng giấc mộng này đã chấm dứt từ cái ngày cô vẽ xong bản thảo áo cưới cho chính mình đó, sau này cũng chẳng cầm lên bút vẽ nữa.
Nghĩ tới đây, thần sắc Giang Nhung lại ảm đạm, thật vất vả mới có được cuộc sống yên ổn, đột nhiên lại bị người tới phá vỡ.
Hôm nay cô thật sự nhát đến mức đáng thương, thậm chí ngay cả dũng khí nói chuyện với Trần Việt về những chuyện đó như trước kia cũng không có.
Cô không dám xác định sau khi anh biết rồi, còn có thể ung dung như ban đầu nói rằng, không quan tâm quá khứ của cô, chỉ quan tâm đến tương lai cô nữa hay không.
Giang Nhung nhắm mắt lại, muốn rời khỏi ngực anh, nhưng chỉ vừa mới có động tác lại bị anh vững vàng ôm lại, sau đó nghe anh nói: “Giang Nhung, tôi là chồng của em.”
Anh đã không chỉ một lần nhấn mạnh chuyện này, Giang Nhung không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh đèn ngả vàng như vỏ quýt, sắc mặt anh không còn lạnh lùng như ngày thường, thậm chí còn mang một vẻ dịu dàng nhàn nhạt, vô cùng khiến người ta an tâm.
Giang Nhung gật đầu một cái, khóe môi giương lên cười một tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Tôi là chồng của em” năm chữ này kỳ thực rất đơn giản, nhưng cũng đủ khiến Giang Nhung đọc hiểu được ý tứ của Trần Việt trong đó. Cho dù không có tình yêu, anh cũng muốn là người chịu mưa gió cùng cô.
Nằm trong ngực Trần Việt, Giang Nhung không bao lâu lại chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, Giang Nhung ngủ rất say, cũng chẳng còn ác mộng tới quấy rầy cô, hôm sau còn tỉnh dậy từ sáng sớm.
Khi tỉnh dậy, Trần Việt vẫn là ngồi bên cạnh cửa sổ nghiêm túc đọc báo, nghe thấy cô thức dậy, anh ngẩng đầu nhìn qua, vẫn là câu nói ấy: “Dậy rồi à.”
Hơn một tháng trôi qua, ngày nào cũng như vậy, một cuộc sống vô cùng bình thản, cũng chính là cuộc sống Giang Nhung luôn mơ ước.
Bất kể là xảy ra chuyện gì, luôn có một người bên cạnh mình như vậy, yên ổn sống cùng nhau, cùng nhau chầm chậm già đi.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, nở nụ cười xán lạn: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Trần!”
Bọn họ cũng không nhắc tới chữ nào chuyện xảy ra ngày hôm qua, dường như những chuyện đó đều chưa từng xảy ra vậy, hoặc chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh giấc dậy mọi thứ vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Trên bàn ăn sáng, Giang Nhung hỏi Trần Việt: “Anh hôm nay vẫn phải đi công tác sao?”
Trần Việt trong miệng còn thức ăn, không trả lời, chỉ lắc đầu một cái.
Lượng công việc chất đống mỗi ngày của anh, thật không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận được, nhưng hôm nay phải ưu tiên xử lý chuyện của vị giám đốc sáng tạo kỹ thuật đó đã.
Miên Miên kêu ẳng ẳng mấy tiếng, muốn hấp dẫn sự chú ý của “Mẹ “. Từ tối qua đến sáng sớm hôm nay nó đều là cô quạnh một mình, nó rất không hài lòng.
Giang Nhung ôm lấy Miên Miên, dụi dụi vào mặt nó một cái: “Miên Miên, tối qua mẹ quên mua thức ăn ngon cho con mất rồi, hôm nay nhất định sẽ mua về cho con.”
Miên Miên lại dụi vào lòng Giang Nhung hai cái, sủa vài tiếng, thể hiện nó bỏ qua cho mẹ rồi đấy.
Trần Việt để đũa xuống nhìn sang, hơi híp mắt một chút, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, con Tiểu bạch cẩu này thật chướng mắt!
Giang Nhung vẫn không muốn ngồi trên xe Trần Việt tới công ty, Trần Việt cũng không ép, hai người lại một trước một sau đến công ty.
Giờ làm việc buổi sáng, rất nhiều đồng nghiệp đứng trước cửa thang máy, thấy Trần Việt, ánh mắt mọi người đều đổ tới: “Tổng giám đốc Trần!”
“Ừ.” Mỗi lần như vậy, Trần Việt đều chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng rồi dẫn theo Hứa Huệ Nhi cùng Lục Diên đi vào thang máy cao cấp chuyên biệt, để lại cho mọi người một bóng lưng lạnh lùng.
Trần Việt vừa đi, mọi người liền bắt đầu thảo luận: “Oa, sao tôi lại cảm giác Tổng giám đốc Trần càng ngày càng đẹp trai cơ chứ?”
Một người khác tiếp lời nói: “Mới vừa rồi tôi cảm thấy Tổng giám đốc Trần hình như có nhìn tôi một cái, thật kích động thật hưng phấn quá đi.”
Có người lại nói: “Mọi người nói xem vợ của Tổng giám đốc Trần rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cô ta có mị lực đến đâu mới có thể được Tổng giám đốc Trần yêu thích, hơn nữa còn cưới cô ta cơ chứ?”
Lại có người tiếp lời: “Tôi nghĩ nhất định phải vô cùng đẹp vô cùng có khí chất, hoặc là một danh môn khuê tú, dù sao cũng không phải kẻ đi làm thuê như chúng ta đâu nha.”
Giang Nhung nghe bọn họ thảo luận, mọi người trò chuyện đều liên quan tới Trần Việt, không một ai nhắc tới chuyện ngày hôm qua cô đánh ngất thiếu gia Cù thị còn bị bắt tới đồn công an giam nửa ngày.
Chuyện này làm cho Giang Nhung có chút bất ngờ, có điều cẩn thận suy nghĩ một chút cũng liền biết là nhờ có ai.
Cù Mạnh Chiến sẽ không hảo tâm như vậy giúp cô giấu giếm tin tức, người làm như vậy cũng chỉ có Trần Việt.
Trần Việt xác thực là tổng giám đốc sáng tạo khoa học kỹ thuật, nhưng là chức danh giám đốc sáng tạo khoa học kỹ thuật này so với Cù thị quả thực là không đáng nhắc tới, chỉ sợ Cù Mạnh Chiến xuất thủ với Trần Việt, Trần Việt ngay cả đánh trả tìm một con đường sống cũng không có.
Cô không phải là không tin tưởng năng lực của Trần Việt, mà là quá rõ thế lực nhà họ Cù cùng với thủ đoạn xử sự của Cù Mạnh Chiến.
Nghĩ tới những chuyện này, Giang Nhung hít một hơi thật sâu, bất luận như thế nào cô cũng phải nghĩ được biện pháp, không thể để Trần Việt dính líu vào chuyện này.
Trong lúc Giang Nhung đang vô cùng lo lắng, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn mới, cô mở ra đọc một chút, trên đó chỉ viết một hàng chữ đơn giản: “Yên tâm làm việc, mọi chuyện đã có tôi.”
Đọc xong tin nhắn, Giang Nhung theo bản năng nắm chặt điện thoại di động, dường như làm như vậy liền có thể cảm giác được sức mạnh Trần Việt truyền cho cô.
Sau khi đi tới phòng làm việc, Giang Nhung mới biết được Tinh Huy lấy lý do phòng sáng tạo kỹ thuật dùng quan hệ bất chính lấy được hạng mục hợp tác bên Tinh Huy, liền chấm dứt hạng mục hợp tác giữa hai bên.
Quả nhiên, cô biết rằng Cù Mạnh Chiến tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, chỉ là không nghĩ tới động tác của anh ta nhanh như vậy.
Ánh mắt của đồng nghiệp phòng nghiệp vụ nhìn Giang Nhung cũng trở nên là lạ, người khác không biết hôm qua cô đến Tinh Huy, nhưng người của phòng nghiệp vụ đều biết.
Có lẽ đã có người biết chuyện cô đánh bị thương Đại thiếu gia Cù thị, cho nên cũng dùng ánh mắt nhìn tội nhân nhìn cô.
Những ánh mắt còn ác độc hơn thế này Giang Nhung đều đã sớm lĩnh giáo qua, cho nên loại ánh mắt như vậy vẫn chưa hù được cô.
Lâm Mỹ đá một cước vào bàn làm việc, ghế ngồi trượt một cái dời đến bên Giang Nhung: “Giang Nhung, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Nhung mím môi cười một tiếng: “Có xảy ra chuyện gì sao?”
“Giang Nhung, chúng ta là đồng nghiệp tốt, là bạn tốt, những chuyện cô không muốn nói với người khác có thể nói với tôi, tôi bảo đảm không nói cho người khác biết.” Lâm Mỹ dựa vào vai Giang Nhung, hạ thấp giọng hỏi: “Ngày hôm qua không phải cô đến tìm Tổng giám đốc Lưu bàn chuyện hạng mục mới hay sao, vì sao bọn họ đột nhiên ngừng quan hệ hợp tác với chúng ta rồi?”