Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mariana

Chương 29

Tác giả: Susanna Kearsley

Bà Hutherson mỉm cười với tôi qua vành chiếc tách in hình hoa. “Cháu nghĩ chuyện gì đã xảy đến với họ?” Bà hỏi.

“Cháu không biết nữa”, tôi khẽ cắn môi trả lời. “Cháu muốn nghĩ họ đã bỏ trốn, sống hạnh phúc đời đời bên nhau.” Tôi cười yếu ớt. “Thế là chuyện cổ tích lại xảy ra.”

Đây dần trở thành một cảnh tượng quen thuộc, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn sạch sẽ trong căn bếp của lâu đài Crofton, ánh nắng rót qua khung cửa sổ và chiếc ấm vẫn bốc hơi nghi ngút trên lò.

“Cháu đã đến nhà thờ sáng nay”, tôi tiếp tục, “và kiểm tra lại những cuốn sổ lưu trữ. Không có ghi chép nào về tang lễ của cả Rachel hay Evan, hay về đám cưới nào của hai người họ. Mục ghi chép về hôn lễ của Rachel và Elias Webb vẫn còn đó”, tôi chỉ ra. “Không có ai gạch xóa, hay làm bất cứ điều gì.”

“Rõ ràng họ thấy không cần thiết”, bà Hutherson giải thích. “Chẳng bao lâu sau đó Elias cũng chết. Nhưng mà”, bà ngừng lại và mỉm cười, “ta đã kể với cháu, sau đó ta đã hứa với bản thân sẽ không làm thế nữa”.

“Thế thì bác sẽ không phải bận tâm nếu kể cháu nghe về Evan và Rachel chứ ạ?”

“Không đâu.”

“Đó là một điều khá nghiêm trọng thời đó, không phải sao? Bỏ trốn với một người đàn ông khác. Cháu hy vọng họ sẽ không bị treo cổ, nếu bị bắt lại.”

Bà nhắc ấm trà lên, từ chối mắc câu. “Cháu có muốn một tách nữa không?”

“Không, cảm ơn bác.” Tôi đưa tay lên bụng. “Cháu sẽ bơi trong trà mất.”

“Cháu đã kể với Geoffrey về chuyện này chưa?”

“Cháu chưa. Cháu mới gặp anh ấy vài phút, trước khi qua trưa, anh ấy định ra ngoài cưỡi ngựa. Anh ấy vẫn không nhớ được gì cả. Ý cháu là về Richard.”

Đó là một lời bình luận không cần thiết nhưng dù sao bà cũng gật đầu. “Ta biết.”

“Liệu anh ấy có nhớ lại không ạ?”

“Dùng thêm một cái bánh quy nữa đi cháu.” Bà đẩy chiếc đĩa về phía tôi.

“Bác sẽ không trả lời cháu câu đó phải không? Thôi được rồi. thế thì thử theo góc độ này vậy. Liệu cháu có thể nói gì hay làm gì để giúp Geoff nhớ lại không?”

“Không gì cả.” Bà lắc đầu chắc chắn. “Cháu không thể tác động đến bước chân của số phận được, Julia à.”

Nụ cười của tôi ngượng nghịu. “Thử sẽ chẳng hại gì.”

“Ngược lại, cháu có thể gây ra rất nhiều nguy hiểm.” Bà nghiêng đầu sang một bên và quan sát tôi thật kỹ. “Cháu có phiền nếu ta đưa ra một đề nghị không?”

“Không đâu ạ.”

“Trước đây cháu có nói không phải lúc nào mình cũng kiểm soát được những trải nghiệm. Rằng đôi khi cháu cứ thế bị kéo tuột trở về.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì ta nghĩ sẽ sáng suốt hơn nếu cháu rời nhà vài ngày, đi nghỉ chẳng hạn. Dù không phải cháu đang gặp nguy hiểm nào, nhưng bác của Mariana là một người đàn ông hung bạo và cuộc bỏ trốn của Rachel không hề cải thiện tính khí của ông ta. Có thể sẽ đau đớn – đau đớn về mặt thể xác – cho cháu nếu nhớ lại bất cứ phân đoạn nào ngay lúc này. Cháu hiểu rồi chứ?”

Tôi nghĩ đến những vết thâm tím của Caroline và đôi mắt trống rỗng của bác ấy. “Vâng”, tôi nói. “Cháu nghĩ mình hiểu rồi.”

“Cháu không cần đi quá lâu. Có lẽ là đến thứ Năm thôi. Mọi chuyện sau đó rồi sẽ lắng xuống. Những cơn thịnh nộ của Jabez Howard không bao giờ kéo dài lâu cả.”

Tôi tò mò nhìn bà. “Bác dường như biết rất rõ về ông ta.”

“Cũng nên vậy mà”, bà đáp, bình tĩnh nhìn tôi. “Jabez Howard là…”

Cánh cửa bên ngoài đột ngột mở tung, Vivien thò đầu qua khung cửa. “Xin lỗi đã cắt ngang”, cô ấy nói, dù không có vẻ xin lỗi một chút nào, “nhưng tôi đang tìm cô khắp nơi. Julia ạ. Tôi rất cần ý kiến của cô về bộ cánh tôi mặc ra ngoài tối nay”.

Alfreda Hutherson mỉm cười khoan dung với cô cháu gái. “Tối nay có dịp gì vậy?”

“Không có gì đâu ạ”, Vivien nhe răng cười nói. “Cháu chỉ mượn Julia vài phút thôi ạ.”

“Ý kiến của ta không dùng được sao?”

“Thôi dì ạ.” Nụ cười ngoác miệng của Vivien rộng hơn. “Cháu nhìn thấy tủ quần áo của dì rồi. Bên cạnh đó, Julia là một họa sĩ. Cô ấy rất có mắt nhìn màu sắc, vải vóc và mấy thứ đại loại thế.” Cô ấy nhìn tôi tràn trề hy vọng. “Cô có dành ra được một phút không? Hay tôi thật sự đã cắt ngang cái gì rồi?”

“Đừng lo, để sau cũng được”, bà Hutherson trả lời hộ tôi, tùy tiện xua tay. “Cháu tốt hơn nên đi với con bé đi, Julia ạ. Chúng ta không thể để mặc Vivien đi tìm quần áo, hay mặc những bộ quần áo cùng màu với đám khăn trải bàn được. Và đừng để con bé mặc bất cứ thứ gì có màu đen nhé, mấy thứ đó sẽ hoàn toàn xóa nhòa nó mất thôi.”

“Tôi không sở hữu thứ gì màu đen cả”, Vivien giãi bày khi cả hai hướng về con hẻm phía sau dẫn về quán Sư Tử Đỏ. “Không có thêm nữa. Thi thoảng tôi cũng lắng nghe dì Freda mà.” Mỉm cười, cô mở cánh cổng dẫn đến dãy phòng riêng ở sau quán bar.

Bên trong, Vivien thả chùm chìa khóa lên quầy bếp và lắc đầu.“Cô nhìn mà xem”, cô ấy quét bàn tay nói. Tôi nhìn theo. Iain nằm thẳng người trên đi văng, một cánh tay gác sau đầu, chân thì bắt chéo, mắt thì nhắm chặt. “Dạo này cứ gặp vấn đề suốt với mấy anh thợ đấy”, cô ấy thích thú nói với tôi. “Cô cứ quay đầu đi một tí thôi là họ ngủ gật ngay được rồi.”

Anh ta trông rất khác khi ngủ. Các đường nét mạnh mẽ, trầm tĩnh, những góc độ từ gương mặt cùng sự tự chủ đến khắc khổ trên đó đều biến mất. Không hiểu sao trông anh ta trẻ hơn nhiều. Đó là gương mặt của một người hay mơ mộng, tôi tự nhủ, gương mặt của một nhà thơ, chứ không phải của một người nông dân. Nhưng rồi mắt anh ta hấp háy mở ra nhìn chúng tôi, cái ấn tượng kia biến mất. “Anh không ngủ”, anh ta nói. “Anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.”

“Theo như em nhớ thì anh định đến sửa cái bồn rửa cho em.”

“Vâng, thưa phu nhân. Làm ngay đây, thưa phu nhân.” Anh ngáp, một bên mắt xám trượt khỏi Vivien hướng về chỗ tôi. “Lạy Chúa, cô nghĩ tôi sẽ được trả tiền cho công việc này cho mà xem.”

“Tôi không biết anh là một thợ hàn đấy, Iain”, tôi nói.

“Không phải, nhưng có thể làm được một số bước căn bản.” Anh ta ngồi dậy, xoa bóp gáy. “Viv đã sai lầm khi đề cập đến đám ống nước bị rò trong quán bar ngày hôm qua, cha Ned đã đề nghị được sửa. Thế nên Viv mới hốt hoảng gọi tôi đến giải quyết vấn đề trước khi ông ấy đến đây.”

“Nếu có một điều cô không muốn”, Vivien chêm vào, “đó là Jerry Walsh sửa sang lại đám ống nước nhà cô”.

Tôi bật cười. “Tôi biết. Tôi nghĩ cái lỗ rò trong nhà tắm của tôi đã rỉ nước khoảng ba mươi năm rồi.”

“Cô may mắn đấy”, cô ấy nói. “Ông ấy đã làm ngập nhà bếp của tôi ngay lần đầu tiên tôi nhờ ông ấy. Cứ nhờ ai nghiệp dư cho an toàn.”

“Ồ, cảm ơn em nhiều nhé”, Iain vừa lạnh nhạt nói vừa xoay chân. “Lời giãi bày của em khiến anh ấm lòng lắm đấy.”

“Anh biết ý em là gì mà.”

“Rồi. Em có phiền nếu anh cầm một chai bia trong lúc gõ quanh đám ống nước nhà em không? Hay anh bị cắm say xỉn trong lúc làm việc?”

“Anh cứ tự nhiên.” Cô ấy di chuyển sang một bên để anh ta đến chỗ tủ lạnh. Ánh sáng ban ngày chiếu lên cả khuôn mặt, những nét hằn mệt mỏi càng hiện lên rõ ràng, Vivien cũng nói với anh ta như vậy. “Anh cần ngủ thêm một chút đấy.”

Anh ta ném cho cô ấy ánh nhìn thích thú kín đáo. “Em có thể nghĩ đến điều đó, cưng ạ, trước khi em đánh thức anh. Thế hai người định làm gì?”

“Julia sẽ giúp em chọn đồ để mặc tối nay.”

Iain nhún vai. “Anh đã bảo với em bộ anh thích rồi còn gì”, anh ta vừa nói vừa đóng cửa tủ lạnh và bật nắp một chai bia Đức. “Chiếc váy màu xanh, có nhiều cúc.”

“Em chỉ muốn một ý kiến chuyên môn, thế thôi.”

Nửa giờ sau, sau khi đã duyệt tất cả những bộ quần áo tiềm năng, tôi phải thừa nhận Iain đã đúng.

“Chiếc màu xanh”, tôi nói, “dứt khoát là nó. Nó có đường cắt đáng yêu và rất phù hợp với cô”.

“Phù hợp cho một buổi tụ họp buồn tẻ với những con người còn hơn cả kiểu cách và trang nghiêm ấy hả?”

“Tôi nghĩ vậy. Dù sao thì cô định đi đâu?”

“Luân Đôn”, cô ấy đáp, xoay người để ngắm nghía hình ảnh của mình trong tấm gương dài. “Tôi được mời đến dự tiệc tối ở Belgravia. Hay đó là Knightsbridge nhỉ?”

“Với Iain à?”

“Lạy trời, không đâu. Iain không chịu đựng nổi Luân Đôn.” Cô ấy lo lắng nhìn độ dài chiếc váy. “Cô không nghĩ chiếc này quá ngắn sao? Không ư? Ừm, tôi nghĩ nếu cả hai đều chọn chiếc này, thì tôi nên nghe theo lời khuyên của hai người và mặc nó.” Cô ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ và nhăn mặt. “Trời ạ, đến giờ rồi sao? Tôi đã hứa với Ned sẽ cho anh ấy nghỉ trước khi tôi đi.”

Về phần tôi mà nói, tôi chưa bao giờ trông thấy Ned sử dụng đủ năng lượng để xin phép nghỉ ngơi, nhưng tôi giữ ý kiến đó cho riêng mình. Vivien đá bay đôi giày cao gót và vội vã thay sang quần áo thường ngày, lùa tay vào mái tóc và sửa sang sao cho gọn gàng.

“Tôi sẽ không đi lâu đâu”, cô ấy nói. “Cô có thể đến chỗ quầy bar nếu muốn, hoặc chờ ở đây.”

“Tôi sẽ chờ ở đây. Dù sao cũng nên có ai đó để mắt đến anh thợ hàn nhà cô.”

Cô ấy mỉm cười. “Quá đúng. Khi nào nước ngập đến đầu gối thì nhớ gọi tôi nhé.”

Thực tế, tôi chỉ có thể phát biểu là Iain đang làm việc rất thành thạo. Tôi đã ngó vào nhà tắm và nhìn anh ta làm việc. Một lần nữa, như mọi khi, sự yên tĩnh dễ chịu nơi anh ta lan ra quanh tôi như một dòng nước tinh khiết. Tôi nghĩ Vivien là một người phụ nữ vô cùng may mắn.

“Bọn tôi đã quyết định chọn chiếc váy xanh”, tôi thông báo.

“Ồ, thế à”, anh ta mỉm cười nói, “cũng không cần thắc mắc nhiều, phải không? Bộ váy đó mặc lên người cô ấy rất đẹp”.

Tôi nhìn xuống mái đầu đang cúi của anh ta. “Anh biết không, trông anh thực sự mệt mỏi lắm.”

“Biết ngay cô sẽ nói thế mà.” Anh ta thoáng ngẩng đầu lên. “Gần đây cô có soi gương không? Cô trông như thể cần một kỳ nghỉ ấy.”

Tôi mỉm cười. “Thực tế tôi cũng sắp đi nghỉ rồi. Bắt đầu vào ngày mai.”

“Ồ? Ở đâu thế?”

“Brighton.”

Anh ta lại ngước lên, lần này nhe răng cười. “Brighton? Nơi có đám bưu thiếp tục tĩu đấy á? Không hợp với cô nhỉ.”

“Thực sự thì đúng là không hợp. Cha mẹ tôi đến đó nghỉ một tuần, tôi nghĩ mình có thể đi chung vài ngày với họ.”

“Ồ, đúng rồi. Tôi nhớ anh trai cô có nói gì đó về chuyện này. Đại loại là phần thưởng cha cô thắng được từ một cuộc thi phải không?”

“Giải ô chữ.” Tôi gật đầu. “Mẹ tôi không quá thích thú, nhưng sự có mặt của tôi ở đó có thể khiến bà vui lên. Ngoài ra, cũng phải mấy năm rồi tôi chưa ra biển.”

“Ừm, vậy cô nên đi và tận hưởng thôi. Chúng tôi sẽ để mắt đến ngôi nhà hộ cô, nếu cô muốn. Đây.” Anh ta vặn ống nước và ngồi dậy, quan sát thành quả công việc. “Tôi nghĩ việc này ít nhất cũng xứng đáng có một vại bia miễn phí. Sao chúng ta không đi xem Vivien đang làm gì ngoài kia nhỉ?”

Brighton vẫn lòe loẹt như ký ức tuổi thơ của tôi về nó, nhưng thời tiết tỏ ra đẹp đến khác thường và cha mẹ tôi thì quá vui mừng khi nhìn thấy tôi. Tôi bỏ ra bốn ngày để kề cận bên cha mẹ, đi dạo trên bãi biển và chụp ảnh Royal Pavilion[1] và bật cười trước những gì lưu trữ ở đó.

Tôi quay trở lại vào chiều thứ Năm với tâm trạng hoàn toàn khoan khoái, tôi thả hành lý ở sảnh trước và đi tìm Geoff. Tôi thấy anh ngồi trong quầy bar quán Sư Tử Đỏ, ôm một vại bia và trò chuyện về bóng bầu dục với Ned.

Lần này, Ned trông khá sôi nổi. “Pewsey sẽ thắng Calne mười điểm vào thứ Bảy này, anh cứ chờ mà xem.”

“Có muốn rút lại ý kiến đó không, chàng trai?”

“Mười bảng Anh nếu anh đoán sai.”

“Đồng ý.” Hai người đàn ông bắt tay nhau, Geoff mỉm cười quay lại khi tôi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. “Một anh chàng làm việc cho anh là cầu thủ chạy cánh phải cho Calne”, anh giải thích. “Anh chỉ tỏ ra trung thành thôi.”

Ned cười toe toét. “Giống như lấy kẹo từ một đứa bé vậy”, anh ta nói.

Tôi gửi cho Geoff ánh mắt quở trách âu yếm nhất của mình. “Đấy có phải là những gì anh làm khi em không có ở đây không?” Tôi hỏi. “Uống rượu và cá cược?”

“Anh buồn chết đi được”, anh biện hộ. “Không có ai đi chơi với anh. Tuần này Iain quá bận rộn, còn Vivien…” Anh nhăn mày nhìn Ned. “Dù sao thì chính xác Vivien đã đi đâu vậy?”

Anh chàng lầm lì trông coi quầy bar giơ một bàn tay lên và lắc đầu. “Hỏi tôi chả ích gì đâu. Môi tôi bị khâu lại luôn rồi.”

“Hừm”, Geoff tiếp tục. “Vivien thì ở đâu đó. Anh đành phải tự tiêu khiển chứ biết làm thế nào.”

“Hừm, giờ thì em về rồi đây. Anh muốn làm gì nào?”

Anh nghiêng đầu, ra chiều đang cân nhắc lời đề nghị. “Để bắt đầu, tại sao anh không đưa em đi ăn tối rồi em có thể quay về lâu đài với anh và giúp anh thu xếp hành lý nhỉ?”

“Hành lý để làm gì?”

“Anh sẽ đi Pháp vào thứ Bảy”, anh nói. “Hay em quên mất rồi?”

“Thứ Bảy này á? Nhưng em tưởng anh sẽ không đi cho đến cuối tháng Tám.”

Geoff mỉm cười. “Giờ là cuối tháng Tám, hay cũng gần cuối rồi. Đừng nhìn anh như thế. Anh chỉ đi có sáu tuần thôi.”

Sáu tuần! Đó giống như ra đi vĩnh viễn hơn. Tôi vẫn nhíu mày khi chúng tôi rời quán bar và đi bộ dọc theo con đường rợp bóng dẫn về lâu đài. Geoff đi sát bên cạnh, bờ vai anh sượt qua người tôi. Sau vài phút im lặng, anh quay đầu sang và nhìn xuống tôi, đôi mắt không sao đọc thấu.

“Sao em không đi với anh?”

Tôi ngay lập tức ngước lên. “Cái gì?”

“Đến Pháp, ý anh là thế. Sao em không đi với anh? Còn rất nhiều chỗ trống trên máy bay, rất nhiều không gian ở ngôi nhà, sẽ không có trở ngại nào cả. Và anh muốn được ở bên em.”

“Ôi, Geoff, em không thể.” Đôi mắt tôi van nài. “Em chỉ không thể đi.”

Anh ngộ ra. “Vì Mariana.”

“Chuyện gì đó quan trọng sắp xảy ra, Geoff ạ, em có thể cảm nhận được nó. Chuyện gì đó có thể giúp lý giải vì sao chuyện này xảy đến với em. Và nó sắp xảy ra rồi. Nhưng em phải ở đây, ở Exbury này, nếu muốn tìm hiểu đoạn kết của câu chuyện. Giờ em không có cách nào đi được.”

Chúng tôi gần đến khúc quanh bao lấy nghĩa địa nhà thờ. Phía sau nhà thờ là chiếc bóng đồ sộ từ những cánh cổng đá của lâu đài Crofton, nhưng trước khi tôi có thể bước thêm một bước về phía chúng, vai tôi đột ngột bị giữ chặt và tôi bị lôi đi một cách thô lỗ về phía lùm cây. Ở đó, dưới những chiếc bóng xanh mát lạnh, Geoff giữ lấy gương mặt tôi trong tay và anh hôn tôi, nụ hôn của anh khá hung dữ và ẩn giấu sự cấp bách trong đó.

“Sao anh lại làm thế?” Tôi hỏi khi có thể thở lại.

“Anh không biết nữa. Có lẽ anh chỉ muốn đảm bảo rằng em sẽ chú ý.”

“Em đang chú ý đây mà.”

Anh mỉm cười, rồi lại hôn tôi, lần này dịu dàng hơn rất nhiều, sau đó anh ngẩng đầu và vươn tay bắt lấy một lọn tóc quăn ương ngạnh trên gò má tôi. “Em sẽ nhớ anh, trong lúc anh đến Pháp chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Anh chỉ tự hỏi thôi.” Nụ cười biến mất và gương mặt anh trở nên nghiêm túc dưới những bóng cây đong đưa.

Tôi nhìn anh chằm chầm. “Ý anh là gì?”

“Em nhìn thấy ai mỗi khi nhìn anh?” Anh hỏi. “Geoff? Hay Richard?”

Rõ ràng có thể dễ dàng đưa cho anh câu trả lời, nhưng tôi không thể. Tôi không thể nói được gì, tôi chỉ tiếp tục nhìn anh, bị mắc kẹt bởi sự mãnh liệt tối thẫm trong đôi mắt anh. Anh ngừng nghịch mái tóc tôi, vuốt một ngón tay lên cằm tôi trước khi buông tay.

“Là ai trong hai bọn anh, hả Julia?” Anh khẽ hỏi. “Em nên suy nghĩ thật kỹ về điều đó, trong lúc anh đi.”

Bình luận