Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mariana

Chương 31

Tác giả: Susanna Kearsley

Màn đêm phủ xuống chúng tôi như chiếc bóng của cái chết. Johnnie quấy khóc và cáu gắt vì chiếc răng sâu, không chịu đi ngủ, nhưng tôi rất vui mừng khi được đong đưa cậu bé trong vòng tay ngay bên cạnh bếp lửa, tạm thời quên đi lo lắng. Nếu Caroline biết nơi chồng bác đến giờ này, biết những dự định của ông, thì bác cũng không biểu lộ gì về nó. Chúng tôi toàn tán gẫu linh tinh mỗi lần nói chuyện, nhưng sự căng thẳng vẫn tồn tại và hữu hình, cả ba chúng tôi đều thấy bồn chồn vì nó.

Đến gần nửa đêm thì chúng tôi nghe thấy tiếng ngựa dừng lại bên ngoài ngôi nhà kèm theo tiếng những bộ yên ngựa kêu lọc xọc, tiếng những bộ guốc gõ dồn cùng âm thanh của những người đàn ông băng qua khoảng sân. Rồi những âm thanh đó rút hẳn. Cửa trước đóng sập lại và tiếng bước chân của bác tôi vang lên trong sảnh. Caroline và tôi ngồi thẳng dậy, bất động, đôi mắt hướng ra cửa, tôi tưởng tượng cả hai chúng tôi dường như đều đang nín thở.

Cửa nhà bếp đập mạnh lên bức tường đằng sau. Chắn ngang lối vào, bác tôi trừng mắt nhìn cả ba chúng tôi, biểu cảm của ông còn tối tăm hơn cả địa ngục. Trong vòng tay tôi, Johnnie bắt đầu cất tiếng khóc.

“Elias Webb chết rồi”, ông nói, chất giọng điềm tĩnh của ông còn nguy hiểm hơn bất cứ tiếng quát tháo điên tiết nào. “Cả Bill Pogue và Edmund Harrap. Chết tất.”

Chúng tôi nghĩ không nên nói gì cả. Mà cũng không kịp nói gì. Bởi ngay lập tức ông tuôn ra liên tiếp và hất văng cái bàn cùng bát đĩa trên đó xuống đất.

“Quỷ bắt thằng khốn de Mornay!” Cơn giận dữ bùng nổ. “Ta sẽ không để yên mà chịu thiệt hại vì nó thế này!”

Johnnie gào lên inh ỏi, rúc gương mặt nhỏ xíu vào ngực tôi và bấu chặt đôi bàn tay sợ hãi lên váy tôi. Tôi áp thằng bé sát hơn vào người và đong đưa, cố gắng không để cơn sợ hãi của bản thân chiếm cứ.

“Ngài de Mornay đã gây thiệt hại gì cho bác vậy?” Tôi bình tĩnh hỏi, nhưng ông không còn nghe thấy tôi. Đôi mắt ngùn ngụt căm hờn, trợn lên độc ác trong ánh lửa bập bùng từ lò sưởi.

“Những kẻ khác đều chấp nhận bại trận”, ông lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, “và để tên quỷ chiến thắng. Nhưng ta đã nhìn thấy máu quỷ và biết hắn là một con người”, ông siết chặt bàn tay đeo găng quanh chuôi kiếm, rồi nhíu mày nhìn tôi. “Chị không thể làm thằng nhỏ câm miệng được à?” Ông thô lỗ quát, làm tôi càng ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, che chở cho nó.

“Bác Jabez”, tôi nói, cố thấm ướt đôi môi khô khốc, “bác định làm gì thế?”.

Nụ cười của ông trông vô cùng xấu xa. “Ta định đợi cho ngài de Mornay của chị trở về từ chuyến cưỡi ngựa đêm của hắn và cho hắn sự chào mừng hắn sẽ không quên trong một sớm một chiều.”

Tôi cố giữ giọng mình điềm tĩnh. “Bác định hại ngài ấy sao?”

“Ta muốn nhìn thấy hắn chết.”

Caroline tái bợt trong góc cạnh ô cửa. “Nhưng, Jabez, chắc chắn…”

“Cô đang chống đối ta?” Thay vào đó ông hướng cơn thịnh nộ sang bác, đổ chiếc bóng to lớn và đầy hăm dọa trên ghế của tôi. “Lạy Chúa! Đến cô cũng nghĩ đến chuyện chống đối ta à?” Tôi thoáng nhìn thấy ý định khủng khiếp trong đôi mắt ông trước khi ông di chuyển, nhưng tôi bất lực không ngăn nổi ông. Trước khi tôi có thể bảo vệ đứa nhỏ, ông đã giằng nó khỏi cánh tay tôi và bằng một cử động độc ác, ném nó về phía lò sưởi bằng đá, nơi đứa trẻ rơi xuống như một món đồ chơi bỏ đi, méo mó và vỡ nát. “Ta là chủ cái nhà này”, bác tôi gầm lên, “và vì Chúa, cô sẽ không được thắc mắc thêm lần nào nữa!”.

Cơn sốc khiến tôi câm bặt, tiếng thét phản kháng mắc nghẹn trong cổ họng. Nhưng bác tôi đứng đó bất động trong một lúc, trừng mắt nhìn xuống chúng tôi như kẻ thống trị địa ngục, rồi quay phắt gót chân bỏ đi, cánh cửa trước ngoài sảnh lại sập mạnh sau lưng. Một khắc sau đó tôi nghe thấy tiếng duy nhất của một con ngựa hướng thẳng về phía ngôi làng và lâu đài Crofton.

m thanh, và ý nghĩ kèm theo, đã khuấy động trạng thái sững sờ của tôi. Đờ đẫn, tôi ngẩng đầu quay sang nhìn Caroline đang thét lên hung dữ và lao mình qua căn phòng rồi đổ sập xuống trước lò sưởi cháy rừng rực, hai cánh tay khẽ khàng ôm lấy cơ thể bất động của con trai. Cơ thể bác run lên dữ dội, đôi môi nhúc nhích ru thành một bài hát dỗ dành, nhưng đứa bé đã ở quá xa, vượt ngoài đụng chạm của bác. Tôi một lần nữa nhìn đôi mắt bác và không thể ép bản thân nhìn lại lần thứ hai. Đó là một đôi mắt chết chóc, không sinh khí và vô cùng tàn bạo. Như thể sự kinh khủng từ những gì chứng kiến đã đẩy tâm trí thống khổ của bác vượt qua tất cả nhẫn nhục, không bỏ lại gì ngoài cái vỏ trống rỗng, nơi một linh hồn người sống từng trú ngụ trong đó. Nhìn không thôi cùng quá đau đớn rồi.

“Caroline à.” Tôi khẽ nài nỉ. “Caroline, chúng ta không thể ở lại đây.”

Bác không trả lời, nhưng tôi vẫn cương quyết tiến lên trước.

“Jabez mất trí rồi. Caroline. Chờ ông ta quay lại còn nguy hiểm hơn. Chúng ta phải tìm kiếm sự giúp đỡ.”

Đôi mắt trũng sâu lạnh nhạt nhìn lướt qua tôi.

“Đợi cháu ở đây”, tôi nói. “Cháu đi một lát thôi.” Không đợi xem bác có nghe thấy lời hướng dẫn của mình không, tôi giật áo choàng khỏi chiếc móc treo đằng sau cửa hậu và vặn mạnh then cửa, lảo đảo lao vào màn đêm.

Bên trong chuồng bồ câu tối đen như một nấm mộ, âm thanh gù gù của những con chim chẳng khác gì tiếng nhạc đệm kỳ quái cho nhịp đập điên cuồng của trái tim tôi. Cửa chuồng đóng chặt. Tôi rút chiếc dây thừng để mở nó, thầm cảm tạ bầu không khí sạch sẽ của màn đêm sộc lên xung quanh cùng ánh trăng từ trên cao rót xuống đâm thủng màn đêm hiển hiện, cho tôi đủ ánh sáng để ít nhất có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của những bức tường bao xung quanh.

Mò mẫm dọc theo bức tường, tôi gần như khóc lên vì nhẹ nhõm vì khi những ngón tay chạm vào phần bờ nứt nẻ của một cái hốc. Nếu Chúa phù hộ, tôi cuống quýt nghĩ, chiếc chìa khóa vẫn còn nằm ở đây. Chiếc chìa khóa Richard đã đặt ở đây cho tôi tùy ý sử dụng từ khoảng hai tháng trước. Chiếc chìa khóa sẽ đưa tôi vào sân sau của tòa trang viên. Tôi biết ở đó mình sẽ được an toàn – ít nhất cùng an toàn với Caroline, những người hầu của Richard sẽ đảm bảo được điều đó. Về phần tôi, tôi không có nơi nào để ẩn nấp cho đến khi Richard thoát khỏi bác tôi.

Ta đã nhìn thấy máu của tên quỷ, bác tôi đã nói vậy, những từ ngữ đó xộc lên lạnh buốt qua những mạch máu của tôi. Vậy tức là Richard đã bị thương ư?

Không, đương nhiên anh sẽ không bị thương, tôi tin tưởng nhủ thầm. Nếu anh bị thương, bác tôi chắc chắn trông đã hả hê rồi. Có lẽ Richard đã cưỡi ngựa hộ tống nhà vua đến Oxford. Ôi, cầu xin Chúa, tôi cầu nguyện, hãy để anh ở lại với nhà vua. Đừng để anh trở về nhà đêm nay…

Những khớp ngón tay của tôi cào lên mặt đá lởm chởm khi những ngón tay nắm được chiếc chìa khóa, tôi nhanh chóng rút nó ra, siết chặt trong lòng bàn tay rồi chạy băng qua sân vào nhà.

Caroline ngồi trên ghế, chờ đợi tôi, chiếc áo choàng buộc ngay ngắn trên vai. Một cách cẩn thận, bác bọc chiếc khăn quanh cơ thể đứa trẻ bất động trong lòng. “Nó có thể bị lạnh”, bác khẽ giọng giải thích, như thể sợ sẽ đánh thức thằng bé.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt đau đớn trong lồng ngực, nhưng tôi không lên tiếng phản đối. Giờ không phải là lúc đánh vỡ ảo tưởng của bác. “Vậy thì đi thôi”, tôi ra hiệu cho bác và chúng tôi cùng nhau ra khỏi ngôi nhà tăm tối, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Caroline không một lần cất tiếng hỏi về nơi tôi sẽ đưa bác đến. cũng không thể hiện dù chỉ một chút hứng khởi với những gì xung quanh. Bác lầm lũi theo sau, ôm chặt đứa con đã chết vào ngực. Đêm lạnh và sáng lờ mờ dưới ánh trăng nhợt nhạt. Đêm săn lùng nỗi sợ hãi, những chiếc bóng sẽ đuổi theo ta qua khắp cánh đồng và thậm chí cả núi rừng cũng không thể bảo vệ ta khỏi những đôi mắt đang chầu chực dõi theo.

Chúng tôi nhanh chóng băng qua rặng cây để tiến về lâu đài, men người vòng qua cả nhà thờ và chuồng ngựa để đến tòa trang viên qua bức tường phía tây. Ở rìa sân chuồng ngựa, một chiếc bóng khác lao vụt qua chúng tôi, tôi nín thở sợ hãi trước khi nhận ra đó là gì – một con chó nhút nhát chạy lang thang với chiếc đuôi buông thõng dưới chân. Tôi tưởng đã nghe thấy tiếng hít vào khác cạnh tiếng thở của tôi, nhưng Caroline không gây ra một tiếng động nào, nên tôi nghĩ đó là do trí tưởng tượng căng thẳng cùng tiếng vọng của cơn gió mà thôi.

Chẳng gặp mấy khó khăn để tìm ra cánh cửa thấp nép giữa bức tường bao quanh sân sau, nhưng tôi phải loạng choạng ba lần mới nhét được chiếc chìa vào ổ khóa. Một khi nhét vào, chiếc chìa khóa xoay một cách dễ dàng, cánh cửa bật mở vào trong trên những tấm bản lề tra dầu, tôi dẫn Caroline vào, rồi vội vàng khóa lại cánh cửa phía sau. Đẩy Caroline áp vào bức tường, nơi bóng tối đặc quánh, tôi đưa một bàn tay lên môi ra chiều bảo Caroline không được lên tiếng.

“Đợi ở đây nhé”, tôi thì thào. Bác ôm đứa con và im thin thít gật đầu, đôi mắt thẫn thờ và không mấy quan tâm. Ánh đèn vàng tràn ra ngoài sân sau từ thư viện, tôi cẩn thận đi về hướng đó, nhấc làn váy để chúng không quét sột soạt lên vạt cỏ. Trái tim như muốn nhảy lên cổ họng khi tôi tiến lại gần khung cửa để ngỏ, rồi tất cả ngưng bặt khi một cánh tay mạnh mẽ siết lấy từ sau lưng tôi như một gọng kìm, lôi tôi về phía ánh sáng.

Tôi hẳn đã hét lên ngay khi có thể thở lại, nhưng cả hai hành động đó đều không thể thực hiện bởi một bàn tay to lớn đã ép chặt vào mũi và miệng tôi, khiến tôi khó thở. Đầu tiên mắt tôi mở to sợ hãi, rồi khi nhận ra nhau, bàn tay đang bóp nghẹt kia cũng ngay lập tức thả gương mặt tôi ra.

“Cô Farr!” Gương mặt của người quản gia lần đầu tiên đã hé lộ sự ngạc nhiên. “Thứ lỗi cho tôi! Tôi tưởng cô là trộm.”

Tôi chà mạnh lên cổ và nở nụ cười mệt mỏi. “Tôi đang tìm nơi ẩn náu”, tôi nói, “Nói cho tôi đi, bác tôi đã đến trước tôi phải không?”.

Người quản gia lắc đầu. “Không. Không ai đến đây kể từ lần ghé qua của cô sáng nay cả.”

“Xin ông.” Tôi đặt bàn tay lên tay áo ông ta. “Đừng cho phép bác tôi vào căn nhà này. Ông ấy định gây hại cho ông chủ của ông. Người đi cùng với tôi có thể làm chứng cho sự độc ác trong bản tính của ông ấy.” Quay người lại, tôi gọi Caroline vẫn chìm trong khoảnh tối ở bức tường phía xa. “Đến đây đi, Caroline, người này là bạn. Bác sẽ được an toàn.”

Bác chậm rãi tiến đến trong một bộ dạng cứng còng và lê chân đau đớn, siết chặt cái bọc nhỏ đáng thương vào bầu ngực đầy bảo vệ. Khi bác đến đứng trước mặt chúng tôi, ánh sáng từ thư viện phủ trọn lên gương mặt vàng như sáp và không còn sinh khí của đứa trẻ, cũng để lộ một vệt máu khô biến màu trên làn da thoáng xanh tái.

Ông quản gia nhìn và ngước đôi mắt khiếp sợ về phía tôi. “Giờ bác cô đang ở đâu vậy, thưa cô?” ông hỏi tôi.

“Tôi sợ ông ấy đang ẩn nấp đâu đó ngay bên ngoài tòa nhà”, tôi trả lời thẳng thừng, “Ông có người nào đáng tin không?”

“Tôi có ba người có khả năng như tôi”, ông đáp, “và một chàng trai trẻ sẽ không rút lui khỏi trách nhiệm mỗi khi được gọi. Cô có muốn tôi cho người đi gọi quan khâm sai không?”.

Tôi lắc đầu, trái tim trĩu xuống. “Quan khâm sai không có tác dụng gì đâu, thưa ông, vì ông ta đã chết và bên cạnh đó cũng là một tên phản bội. Tôi xin thú nhận rằng tôi không biết ai có thể tin tưởng được. Lũ sói luôn đội lốt giữa bầy cừu.”

Người quản gia đứng thẳng vai đầy tự hào. “Vậy hãy giao cho chúng tôi”, ông nói, “tôi sẽ cử người cảnh báo nguy hiểm cho ngài”.

Tôi nhẹ nhõm mỉm cười với ông. “Cảm ơn ông, thưa ông. Tôi có thể đưa bác tôi đến đâu, để bác ấy có thể thấy thoải mái hơn?”

“Lò sưởi vẫn cháy trong đại sảnh, thưa cô, cả hai người sẽ cảm thấy ấm hơn khi ở trong đó. Tôi sẽ gọi một hầu gái đến chăm sóc cho hai người, và… đứa bé.” Ông nhìn Caroline thương hại, nhưng bác chỉ chằm chằm nhìn ông với đôi mắt đờ đẫn, và đi theo chúng tôi khi được bảo làm thế.

Tôi đợi cho đến khi người hầu gái đến và nhìn Caroline ngồi xuống ghế trước lò sưởi. Bác đong đưa Johnnie, thỏa mãn à ơi. Không thể lưu lại, tôi rời hai người phụ nữ và đi lên cầu thang, vội vã bước hai bậc một lúc.

Phòng ngủ huyết dụ có cảm giác lạnh lẽo và cô đơn khi Richard không ở đây. Ánh trăng chiếu lên chiếc giường bốn cọc tạo thành những chiếc bóng mờ ảo, và đổ tràn một vùng sáng quanh chân tôi, nhưng tôi không dám châm nến vì sợ đôi mắt của bác tôi. Tôi biết ông ta đang ở ngoài kia, náu mình đâu đó sau một cái cây hay hàng rào hoặc bức tường của khu vườn, bị thôi thúc bởi một mục tiêu độc ác duy nhất. Bãi cỏ trải dài nhợt nhạt và yên bình bên dưới khung cửa sổ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện đầy ma mị của một con ác quỷ.

Tôi nhìn chằm chằm khắp bãi cỏ, hướng về phía con đường, hy vọng một trong những người hầu của Richard đã chặn đường anh và khiến anh quay lại. Tôi tiếp tục nhìn, hy vọng, cho đến khi tầm nhìn của tôi nhòe dần vì mệt mỏi, nhưng tôi vẫn không chịu quay đi. Tôi không biết bây giờ là mấy giờ. Một cử động nhỏ đầu tiên lướt qua mắt, tôi bừng tỉnh.

Đầu tiên tôi không thể nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ là một tia sáng trắng lướt qua giữa những hàng cây gắn với con đường vòng quanh từ phía nam, rồi tôi nhìn thấy Navarre, phi những nước kiệu đường hoàng trở về nhà với Richard trên lưng. Giống như một bóng ma, im lặng, họ di chuyển giữa bóng đêm, tiếng rít gào mỗi lúc một tăng của cơn gió đã đánh cắp âm thanh như sấm từ tiếng vó ngựa.

Chắc chắn họ đã gặp anh ấy – một trong những người hầu hẳn đã nhìn thấy anh và báo cho anh; thế nhưng anh vẫn đến.

Anh đã đến vì tôi, tôi đau đớn nghĩ. Anh biết Jabez Howard vẫn còn sống, bác tôi trong cơn điên tiết sẽ quay lại tìm kiếm sự trả thù. Tôi đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng Richard sẽ chọn cách quay lưng, thế nhưng sự gan dạ đến khinh suất của anh khiến tôi sầu khổ, tôi cũng không rõ tại sao.

Cho đến tận khi con ngựa lại gần tôi mới nhìn thấy lý do Richard không cho ngựa quay đầu và vì sao những lời cảnh báo từ người hầu không lọt được vào tai anh. Con ngựa sẽ không ngừng lại, người cưỡi ngựa nằm dài bất tỉnh trên chiếc cổ vạm vỡ của con ngựa. Navarre cuối cùng cũng dễ dàng chạy chậm lại, rồi ngừng hẳn. Tôi kinh hãi nhìn khi Richard văng về phía trước, trượt nặng nề khỏi lưng ngựa rồi nằm dài trên mặt đất. Anh không cử động.

Tôi nhớ lại nụ cười đểu giả và âm thanh rin rít của ông ta.

Nhưng ta đã nhìn thấy máu của tên quỷ, và biết hắn là con người.

Lần thứ hai trong đêm nay, tâm trí tôi lấp đầy những tiếng thét kinh hãi, lần thứ hai tôi bất lực không thể để chúng thoát ra. Tôi nhìn thấy một bóng đen chạy phăm phăm qua bãi cỏ hướng về phía người đàn ông đang ngã sõng soài, và lời kinh cầu nguyện vọt lên trí não quặn đau của tôi. Tỉnh dậy đi, tôi cầu xin bóng tối và dáng hình đang ngã gục. Ôi, xin anh, hãy tỉnh dậy. Làm ơn… làm ơn… làm ơn…

Bóng đen kia đã đến gần hơn, bị kích thích phải hành động, tôi lê bàn chân nặng như chì khỏi vị trí trước cửa sổ, chạy như bay với tốc độ phi thường để xuống cầu thang và băng qua hành lang tối thẫm.

Sự im lặng trong đại sảnh đã cảnh báo cho tôi. Gió vẫn rền rĩ đập vào khung cửa sổ cao vời vợi, nhưng không có âm thanh nào khác, những bước chạy đã mang tôi trở vào phòng trước khi nhận thức được sai lầm.

Caroline và người hầu gái vẫn ngồi trước ngọn lửa. Họ ngồi đó như những quân bài, cảnh giác cứng người, đôi mắt gắn chặt lên người đàn ông đứng trên tấm thảm phía trước lò sưởi với đôi bàn tay vươn về phía ngọn lửa. Phía sau ông ta là cánh cửa thông ra ngoài, bên kia cánh cửa là Richard đang nằm đó – bất lực, có lẽ đang dần chết, trên bãi cỏ. Nhưng bác tôi đã chặn đường của tôi.

Ông ta quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía tôi, và nói chuyện với tôi qua một bên vai. “Hừm. Mariana. Quả là màn chào đón thú vị đấy. Mày có gì biện hộ cho bản thân?”

Tôi không đáp lại. Từ đâu đó trong tâm trí choáng váng và quay cuồng của tôi, tôi để ý bác mình đã cởi bỏ dây lưng cùng găng tay, dù vẫn đeo kiếm. Ánh mắt tôi xẻo nhanh về phía ông ta vắt chiếc thắt lưng lên một chiếc ghế, lờ mờ ghi nhớ con dao găm của ông ta vẫn còn nằm trong bao. Nó đủ trở thành một món vũ khí giết người nếu tôi có ý định nào đó.

Jabez Howard nhìn theo ánh mắt tôi, đôi mày của ông ta hạ thấp, và tôi di chuyển. Cuộc tấn công của tôi diễn ra chớp nhoáng, nhưng vẫn không đủ nhanh. Tôi chỉ kịp lao qua căn phòng, vồ lấy cán con dao găm thì ông ta xông đến, giằng con dao khỏi tay tôi và hất văng nó xuống sàn, đôi mắt ông ta khinh khỉnh.

“Mày coi ta là thằng ngu chắc?” Ông ta hỏi, đôi tay như muốn nghiền nát cổ tay tôi. “Mày tưởng ta vẫn chưa biết đến tội lỗi của mày sao? Mày là con điếm của quỷ dữ, Mariana Farr, mày có dám phủ nhận không?” Tôi vênh cằm nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Tôi không phải điếm”, tôi phủ nhận lời buộc tội đó. “Và Richard de Mornay không phải quỷ. Anh ấy sắp trở thành chồng tôi.”

Một lần nữa tôi nhìn thấy nụ cười quái đản, vặn vẹo và căm thù đó.

“Ta nghĩ mày không thể cưới một thi hài”, bác tôi nói.

“Anh ấy không chết!”

“Có gì quan trọng nữa? Nếu giờ hắn không chết, thì hắn cũng sẽ sớm chết thôi.” Nụ cười tắt hẳn dưới đôi mắt điên dại và lạnh buốt kia. “Và mày cũng ước được thế, sau khi ta xử lý mày xong xuôi. Mày là một con điếm tội lỗi, Mariana ạ, giống như mẹ mày, Chúa sẽ trút sự trả thù lên đầu mày.”

Tôi nhìn thấy đòn đánh lao tới và nao núng, nhưng bàn tay ông ta đập lên cằm tôi không còn nguyên sức mạnh ban đầu. Thay vào đó, tôi cảm thấy ông ta rùng mình, cảm giác cơn chấn động siết lấy bàn tay đang bóp nghiến lên xương cổ tay yếu ớt của tôi, đến khi tôi thét lên vì đau đớn thì những ngón tay của ông ta buông lỏng rồi rơi sõng soài, ông ta loạng choạng, đôi mắt trợn trừng ra sau trong hốc mắt và ngã vật ra không một tiếng động.

Tôi trừng mắt nhìn vào vết máu tuôn ra từ xương bả vai của ông ta, nơi chuôi con dao găm vẫn còn lồi ra một chút, rồi hướng ánh mắt nhìn Caroline. Bác đứng sát cái xác của ông ta, đôi bàn tay giữ cứng đơ trước mặt, những ngón tay vẫn trong trạng thái nửa siết chặt. Tuy gương mặt bác không để lộ dù chỉ một biểu cảm nhỏ, nhưng đôi mắt lại le lói ánh lên niềm chiến thắng.

Tôi nghe tiếng bước chân thình thịch đến gần và sững sờ đối diện với người quản gia vừa mới đến.

“Thằng nhóc trông ngựa nghĩ nó đã nhìn thấy một người đàn ông đi vào qua cửa phòng rửa bát đĩa”, ông hụt hơi cảnh báo chúng tôi, rồi bần thần trước hoạt cảnh trước mặt.

Tôi hắng giọng. “Bác tôi gặp tai nạn, thưa ông.”

Đôi mắt vị quản gia nhìn tôi qua vai Caroline, một thoáng thông cảm trao đổi giữa chúng tôi. Ông gật đầu lịch thiệp. “Sẽ được giải quyết, thưa cô.” Rồi, gần như một lời giải thích đến muộn sau đó: “Đức ngài đã trở về”.

Tôi nuốt xuống đau đớn. “Anh ấy có… anh ấy có…?”

“Chúng tôi đã đưa ngài ấy vào nhà thờ, cô biết đấy, không biết ngôi nhà có còn an toàn không nữa.” Đôi mắt ông thận trọng. “Tôi đã cử người cưỡi ngựa đến Marlborough, để đưa bác sĩ về đây.”

“Vậy anh ấy…?”

“Ngài ấy vẫn sống và yêu cầu được gặp cô.”

Đó là tất cả những gì tôi cần nghe. Tôi quên mất xác chết nầm sõng soài dưới chân, quên Caroline, quên tất cả mọi thứ. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Richard, anh đang cần tôi, đôi chân tôi dường như không chạm đất khi lao qua bãi cỏ, qua khu vườn hướng về phía nhà thờ, tòa tháp lừng lững và đen thẫm trên bầu trời có bình mình dần hé dạng.

Bình luận