Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Da Vinci

Chương 31

Tác giả: Dan Brown

“Họ chết cả rồi”. Xơ Sandarine nói lắp bắp vào điện thoại trong căn phòng ở nhà thờ Saint-Sulpice. Bà để lại một lời nhắn ở một máy trả lời tự động: “Làm ơn cầm máy! Họ chết cả rồi!”.

Ba số điện thoại đầu tiên trong danh sách đều mang đến những kết quả hãi hùng một quả phụ lên cơn thần kinh, một thám tử làm việc muộn tại hiện trường vụ giết người và một linh mục buồn bã đang an ủi một gia đình mất mát. Cả ba người cần liên hệ đều đã chết. Và giờ đây, khi bà gọi số điện thoại thứ tư, số cuối cùng bà không được phép gọi số này trừ phi không thể liên lạc được với ba người đầu tiên kia bà nghe thấy máy trả lời tự động. Người đi vắng không nêu tên, chỉ đơn giản yêu cầu người gọi điện để tin nhắn lại.

“Ô đá nền nhà đó đã bị đập vỡ!” bà phân vua khi để lại tin nhắn. “Ba người kia đã chết”.

Xơ Sandrine không biết gì về nhân thân của bốn người đàn ông mà bà bảo vệ, nhưng những số điện thoại nhà riêng của họ được bà cất giấu dưới giường ngủ chỉ để sử dụng trong một trường hợp duy nhất.

Nếu ô đá nền nhà đó bị đậpvỡ, người liên lạc vô diện mạo đã nói với bà qua điện thoại, điều đó có nghĩa là trên cấp cao đã vỡ một mảng. Một người trong chúng tôi bị cái chết đe doạ và buộc phải thốt ra một lời nói dối tuyệt vọng. Hãy gọi những số điện thoại này. Cảnh báo những người khác. Đừng quên gọi chúng tôi.

Đó là một hồi chuông báo động câm lặng. Rõ rành không thể hiểu sai trong sự đơn giản của nó. Kế hoạch đó đã làm bà ngạc nhiên khi lần đầu tiên bà nghe thấy nó. Nếu nhân thân của một thành viên có nguy cơ bị hại, ông ta có thể nói dối, điều đó sẽ khới động một cơ chế cảnh báo những người khác.

Tuy nhiên đêm nay, hình như có hơn một người bị hại.

“Làm ơn hãy trả lời”, bà thì thầm sợ hãi. “Ông ở đâu?”.

“Gác điện thoại lên”, một giọng trầm vang lên từ cửa ra vào.

Quay lại kinh hãi, bà nhìn thấy gã thầy tu to lớn. Hắn đang nắm chặt cái chân cắm nến bằng sắt nặng. Run rẩy, bà đặt lại ống nghe.

“Họ chết rồi”, gã thầy tu nói, “cả bốn người. Và bọn họ đã chơi ta như một thằng ngốc. Hãy nói cho ta biết viên đá đỉnh vòm ở đâu”.

“Tôi không biết!” Xơ Sandrine nói thành thực. “Bí mật đó do những người khác canh giữ”. Những người khác đã chết.

Gã kia tiến đến, hai bàn tay trắng bệch vẫn nắm chặt chân nến bằng sắt: “Ngươi là một nữ tu của Nhà Thờ, vậy mà ngươi lại phục vụ bọn chúng?”.

“Chúa Jesus chỉ có một thông điệp chân chính duy nhất”, Xơ Sandrine thách thức. “Ta không thể thấy thông điệp ấy nơi Opus Dei”.

Một cơn cuồng nộ đột ngột bùng nổ sau mắt gã tu sĩ. Hắn lao tới, quật cái chân cắm nến xuống giống như quật một chiếc gậy đánh gôn. Khi Xơ Sandrine gục xuống, cảm giác cuối cùng của bà là một thứ linh tính choán ngợp báo trước điều chẳng lành.

Tất cả bốn người đều đã chết.

Sự thật quý giá thế là vĩnh viễn mất.

Bình luận