Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Da Vinci

Chương 52

Tác giả: Dan Brown

Khu đất rộng 185 mẫu của Château Villette nằm ở vị trí 25 tây bắc Paris trong vùng ngoại ô Versailles. Được thiết kế bởi kiến trúc sư Francois Mansart cho Bá tước Aufflay vào năm 1668, đây là một trong những lâu đài lịch sử quan trọng nhất ở Paris. Hoàn chỉnh với hai con hổ hình chữ nhật và những khu vườn do kiến trúc sư Le Nôtre thiết kế, Château Villette là một toà lâu đài khiêm nhường hơn là uy nghi lộng lẫy. Người ta âu yếm mệnh danh cho nó là Petite Versailles- Versailles nhỏ.

Langdon hãm phanh và chiếc xe tải bọc thép rùng mình dừng lại ở chân đường xe vào lâu đài dài tới một dặm. Bên kia chiếc cổng bảo vệ uy nghi, tòa dinh thự của Ngài Leigh Teabing nổi lên xa xa trên một bãi cỏ. Tấm biển trên cổng ghi bằng tiếng Anh: PRIVATE PROPERTY. NO TRESPASSING (Tài sản tư nhân. Không được phép xâm phạm).

Như để tuyên bố rằng tự bản thân nhà mình là một đảo Anh quốc trên đất Pháp, Teabing không chỉ trương biển bằng tiếng Anh, mà còn cho đặt hệ thống liên lạc từ cổng vào ở phía bên phải của chiếc xe tải – ở tất cả các quốc gia châu Âu phía này là phía ghế hành khách, ngoại trừ nước Anh.

Sophie nhìn hệ thống liên lạc đặt sai chỗ bằng con mắt lạ lùng:

“Nếu như ai đó tới đây mà không chở hành khách thì sao?”.

“Đừng hỏi”, Langdon có trải nghiệm này với Teabing, “Ông ấy thích mọi thứ vẫn theo cách bên quê nhà”.

Sophie hạ cửa xe bên phía cô: “Anh nên nói thì hơn”.

Langdon xoay người đổi tư thế và vươn mình ra qua Sophie để bấm nút trên hệ thống liên lạc: Thoảng một mùi nước hoa quyến rũ từ Sophie phả vào mũi ông và ông nhận ra họ đang kề sát bên nhau biết bao. Ông vẫn đợi trong tư thế ngả người bất tiện ấy, trong khi chuông điện thoại bắt đầu reo trên chiếc micrô nhỏ.

Cuối cùng thì hệ thống liên lạc cũng kêu lạo xạo và một giọng Pháp cáu kỉnh lên tiếng: “Château Villette đây. Ai đang gọi đấy?”.

“Tôi là Robert Langdon”. Langdon nói to, vẫn xoài người trên lòng Sophie, “Tôi là một người bạn của ngài Leigh Teabing.

Tôi cần sự giúp đở của ông ấy”.

Ông chủ tôi đang ngủ. Cũng như tôi đây. Ông có công chuyện gì với ông chủ tôi?”.

“Đây là chuyện riêng. Một vấn đề ông ấy đặc biệt quan tâm”.

“Vậy thì tôi chắc chắn rằng ông chủ sẽ vui lòng tiếp ngài vào sáng mai!”.

Langdon xoay người đi một chút: “Chuyện này rất quan trọng đấy”.

“Giấc ngủ của ngài Leigh cũng rất quan trọng. Nếu ông là bạn, thì hắn phải biết rằng ngài không được khoẻ chứ”.

Ngài Leigh Teabing bị bại liệt từ hồi nhỏ, và bây giờ vẫn phải đeo nẹp chân và dùng nạng để đi lại, nhưng Langdon thấy ông vẫn tràn trề nhựa sống trong lần gặp trước đến nỗi khó có thể coi đó là một tật nguyền. “Làm ơn nói với ngài là tôi đã phát hiện được thông tin mới về Chén Thánh. Mà thông tin ấy không thể chờ đến sáng mai được”.

Một quãng ngừng kéo dài.

Sophie và Langdon đợi, động cơ xe tải vẫn ì ầm chạy không tải.

Cả một phút trôi qua.

Cuối cùng ai đó lên tiếng: “Ôi ông bạn của tôi, tôi dám cá là anh vẫn đang theo giờ tiêu chuẩn ở Harvard”, giọng nói mạnh mẽ và nhẹ nhàng.

Langdon toét miệng cười khi nhận ra chất giọng Anh đặc sệt ấy: “Leigh à, xin lỗi vì đã đánh thức ông vào cái giờ khiếm nhã này”.

“Người giúp việc của tôi nói rằng không những anh đang ở Paris mà còn muốn tiết lộ thông tin về Chén Thánh nữa”.

“Tôi nghĩ điều đó có thể lôi ông ra khỏi giường mà”.

“Thì thế đấy”.

“Liệu có cơ may là ông mở cửa tiếp một người bạn cũ không?”.

“Những ai kiếm tìm sự thực thì còn hơn cả bạn bè. Họ là anh em ruột thịt”.

Langdon đảo mắt nhìn Sophie, quá quen với cái thói thích diễn kịch của Teabing.

“Thực ra tôi sẽ mở cửa thôi”, Teabing tuyên bố, “nhưng trước tiên tôi phải xác định tấm lòng chân thật của anh đã. Một bài kiểm tra sát hạch về danh dự đối với anh. Anh phải trả lời ba câu hỏi”.

Langdon rên rỉ rồi thì thầm với Sophie: “Hãy chịu đựng cùng tôi nhé. Tôi đã nói trước rồi mà, ông ấy là một tính cách đặc biệt”.

“Câu hỏi đầu tiên của anh đây”, Teabing tuyên bố, giọng điệu như Hercule. “Tôi phải đãi anh cà phê hay trà?”.

Langdon biết Teabing rất ghét cà phê Mỹ: “Trà đi. Hiệu Earl Grey”.

“Rất tốt. Câu hỏi thứ hai. Anh dùng dường hay sữa?”.

Langdon đắn đo.

“Sữa đi”, Sophie thì thầm bên tai ông. “Tôi nghĩ người Anh sẽ dùng sữa”.

“Sữa”, Langdon nói.

Im lặng.

“Đường được không?”.

Teabing không nói gì.

Khoan! Giờ thì Langdon đã nhớ ra thứ đồ uống đăng đắng mà ông đã được mời trong cuộc đến thăm lần thước và nhận ra câu hỏi này là một cái mẹo. “Chanh!” ông tuyên bố. “Earl Grey với chanh”.

“Quả vậy”. Giờ đây Teabing có vẻ rất khoái. “Và cuối cùng, tôi sẽ hỏi anh một câu nghiêm túc nhất”. Teabing dừng lại rồi sau đó nói bằng một giọng rất trịnh trọng. “Lần cuối cùng một vận động viên chèo thuyền của trường Harvard thắng một tay đua của trường Oxford tại giải Henley là vào năm nào?”.

Langdon không biết, nhưng ông có thể mường tượng ra lí do duy nhất câu hỏi được đưa ra: “Một trò hề lố bịch như thế chưa bao giờ xảy ra cả”.

Cửa bật mở: “Trái tim anh chân thật, anh bạn của tôi. Anh có thể vào”.

Bình luận
× sticky