Sophie đăm đăm nhìn Teabing hồi lâu, rồi quay sang Langdon: “Chén Thánh là một người thật sao?”.
Langdon gật đầu: “Thực tế, đó là một phụ nữ”. Bằng vào cái nhìn đờ đẫn trên khuôn mặt Sophie, Langdon có thể nói họ đã làm cô hoang mang. Langdon chợt nhớ ra ông cũng có phản ứng như vậy khi lần đầu tiên nghe lời khẳng định ấy. Mãi tới khi ông hiểu ra biểu tượng đằng sau Chén Thánh thì mối liên hệ với tính nữ ấy mới trở nên rõ ràng.
Rõ ràng Teabing cũng có suy nghĩ tương tự như vậy: “Robert này, có lẽ đây là lúc nhà ký tượng học làm sáng tỏ vấn đề, đúng không?”. Bước tới một cái bàn gần đấy, ông tìm thấy một mảnh giấy và đặt nó trước mặt Langdon.
Langdon rút từ trong túi áo ra một chiếc bút máy: “Sophie, cô biết biểu tượng hiện đại dành cho nam và nữ chứ?”. Ông vẽ kí tượng nam và kí tượng nữ”.
“Tất nhiên”, cô trả lời.
“Những hình này”, ông nói nhẹ nhàng, “không phải là biểu tượng ban đầu của nam và nữ đâu. Nhiều người đã lầm khi cho rằng biểu tượng nam bắt nguồn từ một cái khiên và một cái thương, còn biểu tượng nữ là một tấm gương phản chiếu vẻ đẹp. Thực ra những biểu tượng này bắt nguồn từ những biểu tượng trong thiên văn cổ xưa là nam thần Hỏa tinh và nữ thần Kim tinh. Những biểu tượng ban đầu bao giờ cũng đơn giản hơn nhiều”.
Langdon vẽ lên mẩu giấy một kí tượng khác.
“Đây là biểu tượng ban đầu dành cho nam”, ông giảng giải cho Sophie biết, “Một chiếc dương vật ở dạng thô sơ”.
“Rất thích đáng”, Sophie nhận xét.
“Có thể nói thế”. Teabing bổ sung.
Langdon tiếp tục: “Biểu tượng này chính thức được biết đến như là lưỡi gươm, và nó tượng trưng cho sự hiếu chiến và nam tính. Trong thực tế, biểu tượng dương vật chính xác này ngày nay vẫn được sử dụng trên đồng phục của quân đội để chỉ cấp bậc”.
“Thực thế”, Teabing nhe răng ra cười, “anh càng lắm dương vật cấp bậc anh càng cao. Nam nhi vẫn là nam nhi mà”.
Langdon cau mày lại: “Tiếp tục, biểu tượng nữ, như cô có thể hình dung, là hoàn toàn ngược lại”. Ông lại vẽ một biểu tượng khác lên mẩu giấy, “Biểu tượng này được gọi là chiếc ly”.
Sophie ngước lên, vẻ ngạc nhiên.
Langdon có thề thấy cô đã nhận ra mối liên hệ: “Chiếc ly”, Langdon nói vậy, “giống hình một cái cốc hay một chiếc bát, và quan trọng hơn, nó giống hình tử cung đàn bà. Biểu tượng này biểu đạt tính nữ, tính chất đàn bà và tính phồn thực”. Lúc này Langdon nhìn thẳng vào Sophie. “Sophie, truyền thuyết bảo chúng ta rằng Chén Thánh là một chiếc ly – một loại cốc. Nhưng sự mô tả Chén Thánh như một chiếc ly thực chất là một phép phóng dụ để bảo vệ bản chất đích thực của Chén Thánh mà thôi. Có nghĩa là truyền thuyết dùng hình ảnh chiếc ly như một ẩn dụ cho một cái gì quan trọng hơn nhiều”.
“Một phụ nữ?” Sophie hỏi.
“Chính xác”, Langdon mỉm cười, “chiếc Chén, theo nghĩa đen, là biểu tượng cổ xưa của tính chất đàn bà và Chén Thánh biểu thị tính nữ thiêng liêng và nữ thần, điều này tất nhiên hiện nay đã mai một, thực tế đã bị Nhà Thờ loại bỏ. Quyền năng của người nữ và khả năng sản sinh ra sự sống đã từng được coi là linh thiêng, nhưng sự linh thiêng ấy đe doạ sự thăng tiến của Nhà Thờ mà đại đa số thành phần là nam, và thế là tính nữ thiêng liêng bị cho là quỷ quyệt và không trong sạch. Chính con người, chứ không phải Chúa, đã tạo ra khái niệm “tội tổ tông truyền”, theo đó Eve đã ăn quả táo và gây ra sự sa đọa của loài người. Đàn bà trước đây là người đem lại sự sống thiêng liêng thì giờ đây lại trở thành kẻ thù”.
“Tôi nên bổ sung một chút”, Teabing hùn vào, “khái niệm về đàn bà với tư cách là người đem lại sự sống chính là nền tảng của tôn giáo cổ xưa. Sinh nở là huyền bí và đầy quyền năng.
Buồn thay, triết lý Thiên Chúa giáo sau này đã quyết định biển thủ quyền năng tạo sinh của người nữ bằng cách không đếm xỉa đến sự thật sinh học ấy và biến đàn ông thành Đấng Sáng Tạo. Sáng Thế Ký (1) dạy chúng ta rằng Eve được tạo ra từ chỉếc xương sườn của Adam. Và từ đó người phụ nữ đã trở thành một nhánh phụ của người đàn ông. Đã thế lại là một nhánh phụ tội lỗi nữa. Sáng Thế Ký là điểm khởi đầu cho sự kết thúc đối với các nữ thần”.
“Chén thánh”, Langdon nói, “tượng trưng cho hình ảnh nữ thần tiêu vong. Khi Thiên chúa giáo lớn mạnh, các tôn giáo ngoại đạo cổ xưa cũng không chết dễ dàng. Các truyền thuyết về các hiệp sĩ đi tìm Chén Thánh bị thất lạc trên thực tế là những truyện kể về cuộc tìm kiếm tính nữ thiêng liêng bị thất lạc một cuộc tìm kiếm bị cấm. Những hiệp sĩ tuyên bố “kiếm tìm Chén Thánh”, thực ra đang nói theo cách mã hóa như là một phương thức để bảo vệ an toàn cho chính họ trước thế lực của Nhà Thờ – thế lực đã chế ngự phụ nữ, loại trừ nữ thần, thiêu sống những người không tin Chúa và cấm việc tôn sùng tính nữ linh thiêng của những người ngoại đạo”.
Sophie lắc đầu: “Tôi xin lỗi, khi anh nói rằng Chén Thánh là một con người. Tôi cứ đinh ninh rằng anh định nói đó là một con người có trong thực tế hẳn hoi”.
“Đúng vậy”, Langdon trả lời.
“Và không phải bất kì người nào nhé”, Teabing bật ra và phấn khích đứng dậy một cách khó khăn, “một người phụ nữ mang theo mình một bí mật; bí mật này hàm chứa một quyền năng ghê gớm đến nỗi nếu bị tiết lộ, nó có thể phá huỷ chính nền tảng của Thiên chúa giáo!”.
Sophie có vẻ bị choáng ngợp: “Người phụ nữ này có nổi tiếng trong lịch sử không?”.
“Rất nổi tiếng”. Teabing lượm lấy đôi nạng và chỉ về phía hành lang. “Bạn thân mến, nếu chúng ta rời đến thư phòng của tôi, tôi sẽ rất vinh dự chỉ cho bạn thấy bức hoạ của Da Vinci về người đàn bà ấy”.
Cách đó hai phòng, trong nhà bếp, người hầu Rémy Lagadulec đứng lặng trước một cái tivi. Đài truyền hình đang phát đi bức ảnh một người đàn ông và một phụ nữ. Chính hai người khách mà Rémy vừa mới phục vụ trà.
Chú thích:
(1) Phần đầu tiên của Kinh Cựu ước